QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Trong nháy mắt Trương Lương ra quyết định.

Những nhân viên hộ tống vốn đã lộ vẻ mệt mỏi, lập tức như được tiêm chất kích thích trở nên hưng phấn, hai mắt đều đỏ ngầu.

Bọn họ lập tức thay đổi hướng đi, phe tấn công chuyển từ phía Bắc sang đi về phía Nam.

Thật ra Trương Lương cùng tất cả các nhân viên hộ tống đều biết, Kim Phi đốt khói không phải yêu cầu bọn họ trở về chỉ viện.

Ngược lại là thông báo bọn họ không phải quay về.

Bởi vì một khi dốc Đại Mãng thất thủ, bọn họ không biết gì mà quay đầu trở về, rất có thể sẽ trúng mai phục.

Nhưng các nhân viên hộ tống không quan tâm được nhiều như vậy.

Trong mắt bọn họ, Kim Phi mới là quan trọng nhất.

Trước khi đến làng Tây Hà, bọn họ ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, cả gia đình chen chúc trên một cái giường hỏng, chịu cảnh đói khát.

Trẻ con vì đói bụng nên không ngủ được, ban đêm khóc lóc khiến cho người ta đau lòng, nhưng cũng không làm gì được.

Bọn họ cũng không có quần áo để mặc, rất nhiều đứa trẻ đã tám chín tuổi nhưng vẫn cởi truồng chạy ngoài đường.

Gặp phải ngày mưa lớn, nước còn chảy cả vào trong nhà.

Khi gia nhập đội hộ tống, bọn họ được phân một gian nhà ngói chắc chắn, không cần lo nước sẽ chảy vào nhà nữa.

Bọn nhỏ cũng không lo bị chết đói, mỗi ngày đều được ăn thịt.

Quần áo thì càng không phải nói.

Nhà máy lớn nhất ở làng Tây Hà ở là xưởng dệt, chỉ cần làm công cho kim Phi thì không lo thiếu mặc.

Không có Kim Phi thì cũng không có bọn họ hôm nay.

Nếu như Kim Phi bị Đan Châu bắt được, thì mọi thứ của làng Tây Hà cũng tan thành mây khói.

Cho dù bọn họ đánh hạ được cửa thành Bắc thì có ích lợi gì?

Các nhân viên hộ tống thấy cột khói, tướng lĩnh Thổ Phiên cũng nhìn thấy.

Mặc dù không rõ cột khói có ý nghĩa gì nhưng tướng lĩnh Thổ Phiên biết nhất định phải ngăn đối phương hành động.

Cho nên binh sĩ Thổ Phiên tấn công càng điên cuồng hơn.

Nếu như Kim Phi ở đây, nhất định y sẽ nhớ tới đám thây ma mình từng thấy trong phim.

Chiến đội áo giáp đen bây giờ giống như một chiếc ô tô bị vô số thây ma vây quanh.

Trương Lương biết cứ tiếp tục như thế này không phải biện pháp, anh ta cau mày hét về phía sau: “A Bội, ra tay đi!”

Khi Khánh Mộ Lam chiêu mộ binh lính nữ ở làng Tây Hà, Tiểu Ngọc là người đầu tiên ghi danh tham gia, người thứ hai là A Bội!

Với sức mạnh không hề thua kém nam giới cùng phong cách chiến đấu mạnh mẽ, cô ấy chính là người trưởng thành nhanh nhất trong số các binh lính nữ.

Hai trăm binh lính nữ lần này là do cô ấy thống lĩnh.

Sau khi nhận lệnh của Trương Lương, A Bội lập tức rút trở về trung tâm đội hình chiến đấu.

Ở đây, có một nhóm binh lính nữ khiêng một chiếc rương, cho dù trận chiến khốc liệt đến đâu họ cũng không đến hỗ trợ.

Bởi vì Trương Lương và A Bội đều nghiêm túc dặn dò, trong rương chứa đồ vật có thể cứu mạng không được để bất

kỳ ai chạm vào.

Sau khi Trương Lương ra lệnh dừng tấn công, A Bội dè dặt mở rương ra.

Bên trong rương là cũng lựu đạn.

A Bội thấy Trương Lương gật đầu, cô ấy lấy ra một quả lựu đạn, châm lửa rồi ném về quân địch ở phía xa.

Trải qua một lần bị bom chớp sáng công kích, tướng lĩnh Thổ Phiên đã lờ mờ hiểu được đặc tính của loại bom này.

Nhìn Thấy A Bội ném ra một vật hình tròn, hắn lập tức nghĩ đó là bom chớp sáng ,ụ

Hắn hô to nhắc nhở: “Mọi người nhắm mắt lại

Lý do quân đội Thổ Phiên mạnh mẽ trong chiến đấu ngoại trừ thể lực và ý chí chiến đấu thì vô cùng phục tùng mệnh lệnh.

Nghe được tướng lĩnh nhắc nhở rất nhiều binh sĩ theo bản năng nhắm mắt lại.

Không thể không nói,vị tướng này cũng rất thông minh.

Nếu như A Bội thực sự ném ra một quả bom chớp sáng, thì lần này coi như bọn họ phí công vô ích.

Tiếc rằng thứ A Bội ném là lựu đạn.

Những gì diễn ra ở dốc Đại Mãng lại một lần nữa diễn ra ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi