QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Nhìn thấy Nghiên Nghiên - cô công chúa nhỏ mình đã nuôi lớn hiểu chuyện như vậy làm Du Trạch Dương có chút chạnh lòng. Anh thầm nghĩ nếu cuộc đời này đã quá bất công với cô gái nhỏ thì anh sẽ là người bù đắp vào những thiệt thòi ấy. Vì muốn xóa bỏ đi không khí buồn rầu Du Trạch Dương lại đưa ra thêm một đề xuất:

- Bảo bối, chắc cháu đói rồi có đúng không? Hôm nay để chú dẫn Nghiên Nghiên ra chợ đêm chơi nhé?

Bội Nghiên nghe vậy liền cảm thấy rất thích thú, cô bé luôn rất thích đến những nơi náo nhiệt nhưng Du Trạch Dương lại chẳng mấy khi rảnh rỗi. Đi với người khác thì Bội Nghiên lại không thích, thế nên cô vẫn luôn không đòi hỏi. Đột nhiên hôm nay được Du Trạch Dương đề xuất, còn cơ hội nào hơn cơ hội ngàn vàng này nữa chứ! Nghĩ thế cô bé lập tức đồng ý:

- Dạ được ạ! Cháu muốn ăn thử hết tất cả các món ở chợ đêm! Còn muốn chơi thử tất cả các trò chơi ở đó nữa.

Thấy nụ cười đã trở lại trên môi cô công chúa nhỏ làm Du Trạch Dương cũng đỡ lo lắng phần nào. Anh đưa tay nhéo yêu chiếc má mềm mại của Bội Nghiên rồi nói:

- Vậy đợi một lát, chú bảo Lục Triệt chuẩn bị quần áo cho chúng ta thay rồi mình đi.

- Sao phải vậy ạ? Mặc đồ này đi cũng được mà!

Trên người cô công chúa nhỏ hiện tại đang là một chiếc đầm dài đến mắt cá chân. Chưa kể trên phần ngực áo còn đính thêm một lớp kim tuyến kết hợp thêm thiết kế tay áo phồng trông chẳng khác nào chiếc đầm dạ hội. Còn về phần anh, anh cũng đang mặc một bộ vest với kẹp cà vạt sang trọng. Nghĩ vậy Du Trạch Dương phì cười bảo:

- Bảo bối à, ra chợ đêm không ai ăn mặc lộng lẫy như chúng ta đâu! Nếu cứ ăn mặc thế này ra đến đó sẽ bị người ta nhìn đến phiền đấy!

- Vậy phải mặc quần áo thế nào ạ?

- Quần áo đơn giản thôi! Càng bình dân càng tốt!

Nói rồi Du Trạch Dương lấy trong túi ra chiếc điện thoại được thiết kế và lập trình riêng. Anh nhấn gọi vào số di động của Lục Triệt, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh liền nói:



- Lục Triệt, chuẩn bị giúp tôi và Nghiên Nghiên hai bộ quần áo đơn giản một chút. Tôi và con bé muốn đến chợ đêm!

- Vâng, Du thiếu!

Cúp điện thoại Du Trạch Dương xoay sang nhìn cô gái nhỏ, cô bé đang ngồi xem gì đó trên điện thoại rất chăm chú. Thấy vậy anh liền lên tiếng hỏi:

- Bảo bối, cháu xem gì mà chăm chú dữ vậy?

-Cháu đang xem xem ở chợ đêm có món nào ngon ạ! Cháu không muốn đến đó phải mất thời gian đắn đó lựa chọn nên quyết định lựa chọn trước.

Nghe công chúa nhỏ nói khiến Du Trạch Dương phải phì cười, bé con này của anh đúng là vẫn rất ngây thơ và trong sáng! Nghĩ rồi Du Trạch Dương nói:

- Vậy Nghiên Nghiên từ từ xem đi, chú đi tắm một cái đã. Lát nữa nếu Lục Triệt mang quần áo đến thì cháu nhận rồi mang vào giúp chú nha.

- Dạ được ạ!

Dứt lời Du Trạch Dương rời khỏi ghế đi đến phòng tắm, anh lần lượt cởi từng lớp bộ vest trên người ra rồi đắm mình vào làn nước sảng khoái.

Khoảng 10 phút sau tiếng gõ cửa vang lên, Bội Nghiên đang ngồi trên sofa liền đi đến mở cửa. Bên ngoài Lục Triệt đang đứng với hai túi đồ trên tay, anh đưa cho Bội Nghiên rồi nói:

- Tiểu thư, chiếc túi màu trắng là của em còn màu đen là của Du thiếu. Em mang vào đưa cho ngài ấy luôn giúp anh nha!

- Dạ được, anh về đi ạ!

- Được rồi, cảm ơn em! Anh về trước đây!



Nói rồi Lục Triệt xoay đi còn Bội Nghiên cũng vào lại văn phòng, nhìn ra ngoài trời đã tối đen như mực. Nhìn đồng hồ trên bàn làm việc Bội Nghiên phát hiện đã 6 giờ tối. Không ngờ chỉ mới loay hoay một lúc mà thời gian đã trôi nhanh như vậy! Sau khi thầm cảm thán một câu cô bé đi đến bên phòng tắm gọi:

- Chú ơi, đồ được mang đến rồi này!

Bên trong hơi nước bốc lên lại cộng thêm tiếng vòi sen lớn nên Du Trạch Dương chẳng nghe được gì. Thấy một hồi mà chú vẫn chưa phản ứng Bội Nghiên lại lên tiếng gọi nhưng to hơn:

- Chú ơi!

Lần này Du Trạch Dương nghe thấy, anh đưa tay vuốt nước trên mặt rồi thuận tiện khóa luôn vòi nước. Đến gần bên cánh cửa Du Trạch Dương hỏi:

- Lục Triệt mang đồ đến rồi à?

- Dạ phải! Cháu móc ngoài cửa cho chú nhé?

- Ừ!

Sau khi thấy cô gái nhỏ đã rời đi lúc này Du Trạch Dương mới hé cửa đưa tay lấy đồ. Sau khi mặc quần áo xong xuôi Du Trạch Dương liền ra ngoài gọi Bội Nghiên:

- Nghiên Nghiên, cháu mau vào thay đồ đi rồi chúng ta đi!

Nhìn người đàn ông trước mặt Bội Nghiên có chút bối rối, bộ quần áo Lục Triệt chuẩn bị là kiểu thời trang Du Trạch Dương chưa từng mặc qua. Chiếc áo sơ mi màu trắng được cài lơi nút đầu để lộ phần cơ tay cuồn cuộn, kết hợp thêm chiếc quần tây màu bò và đôi giày thể thao trắng trong vừa thư sinh lại vừa lịch lãm.

Càng nhìn Bội Nghiên càng cảm thấy ngơ người, sau một lúc nhìn Du Trạch Dương với ánh mắt si mê Bội Nghiên bừng tỉnh. Sợ người đàn ông biết tình cảm của mình cô nàng vội thu lại ánh mắt lơ đễnh rồi cầm túi đồ chạy u vào phòng tắm. Ấy thế nhưng vải thưa làm sao mà che mắt thánh? Du Trạch Dương nhìn thấy tất cả nhưng vẫn cố tình lờ đi, vì anh sợ Bội Nghiên sẽ vì ngại mà dần giữ khoảng cách với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi