QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Ngón tay Du Trạch Dương sau khi đưa vào bên trong liềm không ngừng khoáy đảo mạnh mẽ làm cô bé vốn đã bị kích thích nãy giờ lập tức không tự chủ được phun nước. Người đàn ông xoa nhẹ âm đế của Bội Nghiên rồi đưa tay lên trước mặt cô trêu chọc:

- Bảo bối, em thật hư! Chưa gì mà đã ướt rồi?

Công chúa nhỏ thấy thể thì ngượng ngùng, nói gì người ta cũng là con gái lại còn là lần đầu thế mà còn bị trêu chọc. Nghĩ rồi mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng xoay đi nơi khác dùng hai tay vừa che mặt vừa nói:

Đừng trêu em nữa mà chú! Chú thật xấu! Nếu còn như vậy em sẽ giận chú đấy! Em thật sự không chịu được nữa rồi.Hửm! Nghiên Nghiên, mới thế này đã muốn? Vậy cầu xin chú xem nào, biết đâu chú sẽ khoan hồng cho em một chút.Vừa nói xong ngón tay Du Trạch Dương liền thò lại xuống phía dưới, anh mân mê hai khối thịt bên ngoài khiến cơ thể Bội Nghiêm ngứa ngáy. Chẳng được bao lâu cô liền ưỡn ngực cầu xin:

- Ưm... chú ơi... em xin chú! Mau cho cái của chú vào có được không?

Nghe được câu nói của cô gái nhỏ, Du Trạch Dương liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Anh tách hai chân cô rộng ra, ép sát vào giường tạo thành chữ M lớn rồi không nói không rằng lập tức thúc mạnh cự vật vào trong.

Đột nhiên bị vật thể lạ xâm chiếm, cơ thể của cô gái nhỏ trong giây lát không thể thích nghi được. Cô cong người cố gắng tiếp nhận anh nhưng tiểu đệ thật sự quá to cứ làm nước mắt công chúa nhỏ ứa ra giàn giụa.

Sau vài phút thích ứng, người đàn ông không chịu được liền bắt đầu nhấp hông, anh dập liên tiếp vào cơ thể Bội Nghiên tạo ra vô vàng những tiếng động ướt át. Trong căn phòng tối, tiếng giao hợp xen lẫn tiếng rên không ngừng vang lên phá tan sự im lặng giữa không gian rộng lớn. Tiếng răng môi mút mát cùng với tiếng cơ thể va đập vào nhau tạo nên một khoảng không tràn đầy vẻ ái mỹ.

Khoảng hơn 1 tiếng sau Du Trạch Dương bắt đầu tăng tốc độ, anh gầm lên một tiếng rồi phóng hết tất cả tinh hoa vào bên trong công chúa nhỏ khiến cô hét lên đầy sung sướng. Sau khi xuất hết vào trong, Du Trạch Dương ngã vào lòng Bội Nghiên để được cô ôm ấp. Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài mượt mà rồi há miệng cắn mạnh lên ngực cô tạo ra dấu hôn đỏ chói.

Nghỉ ngơi được một lúc, người đàn ông bất chợt ngồi bật dậy. Anh ôm eo kéo cô gái nhỏ lên đế cô ngồi trên người mình, tư thế yêu đương này tức khắc khiến cự vật của anh đi sâu vào trong cô chẳng mấy chốc đã làm Bội Nghiên lên đính.

Cô ngồi trên người ông chú già, hai tay ôm lấy cổ anh còn đầu thì ngã lên vai anh thở gấp. Không đợi cô gái nhỏ kịp hồi sức, người đàn ông đã nắm lấy mông cô bắt đầu luận động. Tay anh giữ chặt hai bên hông của Bội Nghiên không ngừng nâng lên hạ xuống, thỉnh thoảng anh lại đánh bốp bốp vào mông cô làm công chúa nhỏ không ngừng la hét:



- Ahhhhhh...ưm...ah...hah...chú ơi...tha cho em!

Lời khẩn thiết cầu xin không ngừng thoát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của Bội Nghiên nhưng dường như với Du

Trạch Dương lại hoàn toàn vô dụng. Anh vẫn cứ làm như không nghe thấy ngày càng lên xuống mạnh bạo hơn.

Trong cơn hoan ái, người đàn ông đưa lưỡi liếm mút đôi gò bồng rồi lại dùng răng cắn chúng tạo cho công chúa nhỏ những cơn khoái cảm không dứt. Anh ngẩng đầu nhìn Bội Nghiên với ánh mắt say mê rồi bất giác vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam hít hà lấy mùi hương hoa quen thuộc.

Sau nhiều lần lên xuống Du Trạch Dương cuối cùng nhíu mày để lộ ra gương mặt hưởng thụ còn cô gái nhỏ thì hét toáng lên. Trong căn phòng tràn đầy mùi hương tanh ngọt dâm mỹ bất chợt có một tiếng hét như xé toạc không gian rồi dừng lại.

Bội Nghiên mệt mỏi buông lỏng cơ thể để mặc nó ngã nhoài về phía trước, cả người cô mỏi nhừ ngã lên vai Du Trạch Dương thở hổn hến. Trên người cả hai đều phủ một tầng mồ hôi dày, cả cơ thể cô gái nhỏ ướt sủng nhất là nơi tư mật kia dòng tinh hoa đặc sệt không ngừng tuôn chảy.

Thấy công chúa nhỏ đã ngủ thiếp đi, người đàn ông vẫn giữ nguyên cự vật ở vị trí cũ, anh để nguyên tư thế vừa giao hợp cứ thế bế cô vào phòng tắm.

Vào đến phòng tắm, Du Trạch Dương đặt cô xuống bồn rồi cũng ngồi vào tắm rửa sạch sẽ. Sau khoảng nửa tiếng, anh đứng dậy khoác vào một chiếc áo choàng. Với tay lấy chiếc khăn lông quấn quanh người Bội Nghiên rồi nhẹ nhàng bế cô ra khỏi phòng tắm.

Ra tới giường cũng là lúc trời đã gần sáng, anh đặt cô xuống kéo chăn đắp ngang người Bội Nghiên, hôn nhẹ lên trán cô rồi cũng chui tọt lên giường nằm kế bên ôm cô ngủ tới sáng

Đêm hôm đó là một đêm nồng cháy, cũng là cột mốc đáng nhớ mà có lẽ là cho đến cuối cuộc đời Du Trạch Dương cũng không cách nào quên được. Cả hai con người đã từng bỏ lỡ nhau trên đường đời kiếp trước, kiếp này tự nguyện dâng hiến cho nhau tất cả. Và với một tình yêu như thế tin rằng hiện tại hay tương lai họ sẽ luôn ở bên nhau thật hạnh phúc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi