QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Sáng hôm sau Bội Nghiên tỉnh giấc khi trời còn chưa có nắng, cả người cô ê ẩm không cách nào dậy nổi. Nhìn xuống thân thể mình cô gái nhỏ phát hiện mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân trần trụi đến khó tả. Thấy thế cô nàng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, đây chính là hệ lụy sự kiện đên qua để lại chứ còn đâu nữa. Có lẽ đêm qua do cảm xúc quá thăng hoa nên cả hai đã không kìm nén được mà xảy ra một đêm nồng cháy.

Cô gái nhỏ rời giường vào phòng tắm, muốn tắm rửa thay quần áo rồi đi tìm Du Trạch Dương ăn sáng. Tuy nhiên khoảnh khắc nhìn mình trước gương cô đã không cách nào tin nổi. Cả người Bội Nghiên chi chít những vết hôn đỏ tím, rõ ràng là kết quả của một đêm hoan ái quá độ. Càng nghĩ cô gái nhỏ càng thấy tức, cô nhớ rất rõ đêm qua đã nói với người đàn ông kia nhiều lần rằng không được để lại dấu vết. Ấy thế mà nhìn xem, anh gầy ra họa xong sáng nay còn dám trốn mất! Nghĩ rồi Bội Nghiên nói thầm:

- Du Trạch Dương, chú hay lắm! Để em tìm được chú nhất định sẽ cho chú xong đời. Xem em xử lý chú thế nào!

Dứt lời cô đưa tay bới cao mái tóc dài phía sau lên đỉnh đầu rồi bước vào bồn tắm. Làn nước ấm nóng cùng mùi hương hoa hồng thơm dịu đã giúp cơ thể công chúa nhỏ đỡ ê ẩm hơn phần nào. Sau khi ngâm mình khoảng 30 phút Bội Nghiên liền đứng dậy rồi dùng nước dội qua thêm một lần nữa. Cô nàng với tay lấy chiếc khăn tắm được treo trên tường quấn ngang cơ thể sau đó ung dung bước vào phòng.

Điều Bội Nghiên không thể ngờ chính là ngay khi cô mở cửa ra đã nhìn thấy Du Trạch Dương ngồi sẵn trên giường đợi. Phía xa xa trong góc phòng có một xe đồ ăn sáng đã được đầy lên, vừa nhìn thấy anh cô liền giật mình gọi:

- Chú!

Người đàn ông đang ngồi đọc sách trên giường nghe thấy tiếng gọi liền xoay đầu nhìn. Khoảng khắc chạm mắt cô anh cười nhẹ một cái rồi hỏi:

- Bảo bối, mới sáng sớm đã ăn mặc như vậy là đang muốn quyền rũ anh sao?



Bội Nghiên nghe xong mà thẹn đỏ cả mặt, nhớ về đêm qua càng khiến cô thêm ngượng ngùng. Nói thật mặc dù đây cũng chẳng phải lần đầu làm chuyện đó cùng nhau nhưng mỗi khi xong cô vẫn đều ngại chín mặt. Cũng chẳng hiểu vì lý do gì lại như thế! Có lẽ là do da mặt cô mỏng còn da mặt của ai đó thì lại quá dày nên mới không biết ngượng. Nghĩ rồi cô cất tiếng trách yêu:

Chú đừng nói lung tung, em mới không thèm làm chuyện như thế!Hửm? Thật không? Vậy không biết đêm qua là ai nằm khóc lóc van xin dưới thân anh vậy ta? Chẳng lẽ do mệt quá nên anh nằm mơ à?Nhìn gương mặt đều cáng kia cô liền biết hôm nay mình không tránh thoát sự chọc ghẹo liền vờ như không nghe mà xoay lưng ngồi xuống ghế. Kể cũng ngộ, lúc trước rõ ràng Du Trạch Dương đâu có như thế! Làm sao mà vừa sống lại đã có cái thói thích ghẹo người ta như vậy? Phải chăng là do bây giờ đã có danh phận nên muốn tạo phản?

Nhùn vẻ mặt hờn dỗi vẫn đang đỏ lên vì ngượng ngùng kia càng làm người đàn ông thích thú. Du Trạch Dương nhẹ nhàng đặt cuốn sách đang đọc dở xuống bàn rồi nhanh chóng xuống giường đến cạnh bàn trang điểm của cô gái. Từ phía sau lưng anh ân cần ôm lấy cô, âu yếm dụi mặt vào vai cô nũng nịu:

Được rồi, em đừng giận! Là do đêm qua anh đã không kìm nén được mà quá trớn nên sáng nay mới khiến bảo bối không thoải mái. Anh sai rồi!Biết sai là tốt! Vậy chú định làm sao chuộc lỗi với em đây?Anh đã đặt biệt nhờ đầu bếp khách sạn chuẩn bị món mỳ ý gà viên mà em thích nhất. Hơi tiếc vì hồm nay chúng ta phải ra sân bay về sớm, nếu không anh đã chuẩn bị thức ăn thịnh soạn hơn rồi. Để sau khi đáp máy bay anh sẽ đưa Nghiên Nghiên đi ăn thật ngon được không?Chú hứa rồi đấy!Um, nhất định không nuốt lời!Nói rồi người đàn ông rời khỏi người cô gái nhỏ, anh đi đến cạnh chiếc xe đồ ăn cẩm thận mang từng món ra bàn đề. Sáng nay do phải đi sớm nên anh cũng chẳng thể yêu cầu đầu bếp khách sạn làm quá nhiều. Trên bàn chỉ có một đĩa mỳ ý gà viên cho Bội Nghiên, một đĩa cá phi lê áp chảo kèm đậu ngự và thêm hai ly sữa nóng.

Đây có lẽ là bữa ăn đơn giản nhất từ trước đến giờ của hai người, ngoại trừ khi còn nhỏ lang thang đầu đường xó chợ ra thì Du Trạch Dương đều được no đủ. Thật ra để mà nói thì anh cũng chẳng phải kiểu người kém ăn, ngược lại đôi khi còn rất dễ ăn là đằng khác. Chỉ bởi từng sống trong cảnh nghèo khổ, cơm không có ăn, áo không có mặc. Nên hơn ai hết anh hiểu rất rõ thức ăn quý giá đến mức nào!

Bội Nghiên cũng được giáo dục điều này rất kỹ từ khi còn nhỏ, cô không bao giờ lãng phí thức ăn và cũng không phải tuýp người sẽ đòi hỏi. Nếu là món ăn Bội Nghiên không thích, cô sẽ ăn ít hơn và ngược lại. Điều này cũng đã giúp cô gái nhỏ ghi điểm rất nhiều trong mắt những người lớn tuổi của giới thượng lưu.

Quay lại với Bội Nghiên, sau khi trang điểm và sửa soạn xong cô nàng liền thu dọn hết tất cả đồ trang điểm vào túi xách rồi bỏ gọn gàng trong ba lô cẩm tay. Lúc công chúa nhỏ thu dọn xong xuôi cũng là lúc Du Trạch Dương bày biện xong mọi thứ. Anh và cô ngồi vào bàn và cứ như vậy cả hai cùng nhau thưởng thức bữa sáng vội vàng trước khi lên máy bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi