QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Tinh Thần cúi đầu, đôi tay bắt lấy đùi Kỷ Thanh Phỉ, nhìn chính mình ra vào thân thể của nàng, sau đó điên cuồng trừu động, chân án thư bị có động tác có tiết tấu của hắn xô đẩy, nặng nề gầm nhẹ giống như một con dã thú tàn bạo hung mãnh trong sơn động rừng rậm kia.

Sau đó, ở giữa hai chân nàng, dương v*t hắn chôn sâu ở bên trong thân thể của nàng, phóng xuất ra dục vọng nguyên thủy nhất của mình.

Kỷ Thanh Phỉ kiều suyễn, bởi vì ngại người Sái giáo còn ở bên ngoài thư phòng, nàng cũng không dám để cho mình phát ra thanh âm bao lớn, cho dù nàng tận mắt nhìn thấy hạ thể mình là như thế nào phun ra nuốt vào một cây nhục côn kia của Tinh Thần, hình ảnh dâm mi này làm nàng sớm đã mất đi lý trí.

Sau khi Tinh Thần ở trong cơ thể nàng phát tiết xong, Kỷ Thanh Phỉ cũng chậm rãi từ chỗ đám mây cao cao phiêu đãng xuống dưới, cả người nàng mềm mại vô lực bị Tinh Thần ôm ở trong lòng ngực, tóc dài rối tung, trên gò má còn có chút hồng, bên hai má, tất cả đều là những sợi tóc bị mồ hôi thấm vào.

Tinh Thần cứ như vậy ôm nàng, làm nàng ngồi ở trên đùi hắn, hai người cùng ngồi ở ghế thái sư lớn trước án thư.

Thư phòng chậm rãi trở về yên lặng, bên ngoài cánh cửa, người Sái giáo còn đang chờ cổ mẫu xử lý nam nhân bên ngoài, Kỷ Thanh Phỉ dựa vào trong lòng ngực Tinh Thần mơ màng sắp ngủ, trời có chút lạnh, Tinh Thần giơ tay, đem áo sam màu xanh nhạt của nàng từ trong một đống quần áo hỗn độn tìm tới, vì nàng khoác ở trên người.

Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, đem trán nhẹ dựa vào hàm dưới Tinh Thần, nhẹ giọng nói:

“Nếu người hạ độc bên ngoài là người của Lưu Diễm phái, cũng không cần đem toàn bộ Lưu Diễm phái đồ sát, đưa cho bọn họ một chút lễ vật nhỏ là được.”

Tinh Thần cúi đầu, hôn đỉnh đầu Kỷ Thanh Phỉ, hắn đem nàng ôm chặt hơn một chút, vòng tay nàng, nắm lấy tay nhỏ nhu nhược không nơi nương tựa của nàng, thấp giọng nói:

“Đọc mà người này mang tới cũng không phải rất cao minh, nếu như nô không ở đây, độc này cũng không thể gây thương tổn chủ nhân mảy may, nhưng nếu là người khác trong giáo dính vào, đi ba bước liền sẽ mất mạng.”

Cho nên đối phương chính là muốn Kỷ Thanh Phỉ có phải chết, nhưng Kỷ Thanh Phỉ dùng thân mình uy nuôi Tinh Thần hai năm, cả người nàng sớm đã là độc, độc đến mức tận cùng đó là bách độc bất xâm.

Nhưng này cũng không phải là lý do có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Diễm phái, lưu lại Lưu Diễm phái một con đường sống.

Nếu Kỷ Thanh Phỉ không phải gặp gỡ Tinh Thần, hôm nay nàng phải chết không thể ngờ.

Kỷ Thanh Phỉ nhu nhu cười một tiếng, đối Tinh Thần nói:

“Ta cũng không phải muốn buông tha cho bọn họ, chỉ là Lưu Diễm phái cùng Phi Ưng bảo có quan hệ, người của Phi Ưng bảo lại trộm thánh vật Độ Ách đan của chúng ta, hiện tại nương của Kỷ Nguyệt Lam, vị Trang Xu di nương kia lại cùng Lưu Diễm phái,  và Hình Hải giáo có liên hệ, chúng ta cần thiết phải thừa dịp đối phương tự cho là đắc thủ, đưa cho Lưu Diễm phái một chút “lễ vật” nho nhỏ, nói không chừng là có thể tìm ra một chút manh mối trong đống sương mù này a.”

Tinh Thần ôm nàng, cúi đầu nhìn Kỷ Thanh Phỉ, nàng ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu xem hắn, ánh mắt kia nhu nhu, biểu tình còn mang theo một chút ý cười.

Phảng phất Tinh Thần là hài ngây thơ tử, nàng đang dạy bảo hắn vậy.

Tinh Thần thật sự là không hiểu Kỷ Thanh Phỉ đang nói cái gì, đối với hắn mà nói mấy điều này là quá phức tạp, ở của hắn, không có gì là người chết không thể giải quyết.

Chỉ cần người vừa chết, mọi phiền toái đều không còn là phiền toái.

Nhưng chuyện mà Kỷ Thanh Phỉ đã quyết định, Tinh Thần trước nay đều sẽ không làm trái nàng, nàng muốn chơi cùng Lưu Diễm phái, cho dù Lưu Diễm phái có là núi đao biển lửa, Tinh Thần cũng sẽ cho bọn chúng hắn sống không bằng chết.

Huống chi, Lưu Diễm phái bất quá cũng chỉ là một tiểu môn tiểu phái mà thôi, không chịu nổi một kích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi