QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Nhìn Kỷ Châu cùng Trang Xu tình nồng ý đậm, tâm Hồng Thường sớm đã như tro tàn, không hề có cảm giác.

Bà phảng phất như một khối xác không hồn, đứng ở trước mặt lão tổ tông, hoàn toàn mất đi sức sống.

Cho dù là nhi tử Kỷ Thế Huân đứng ở bên người bà, cũng là một bộ dáng thất hồn lạc phách thất vọng, thậm chí chỗ sâu trong đáy mắt Kỷ Thế Huân, còn lộ ra một loại cảm giác bạo ngược thật sâu.

Rất nhanh, ngoài phòng liền có hạ nhân vội vàng tới báo,

“Đại...... Thanh phỉ tiểu thư đã trở lại.”

Hạ nhân còn có chút sửa lời, vốn định nói là “Đại tiểu thư đã trở lại”, lại chợt nhớ ra hiện giờ đích đại tiểu thư Kỷ phủ, sớm đã đổi thành Kỷ Nguyệt Lam, vì thế liền chẳng ra cái gì mà xưng hô thẳng tên Kỷ Thanh Phỉ.

Người nào không rõ còn có thể cho rằng bất quá cũng chỉ là một tiểu thư gia đình thân thích không quan trọng gì vừa từ bên ngoài tới a.

Lão tổ tông cùng Kỷ Châu im lặng, biểu tình xơ cứng của Hồng Thường lại là có chút động dung, bà quay đầu lại, ánh mắt một đường hướng ra bên ngoài, phảng phất như muốn từ trong từng gạch nhà chính này nhìn xuyên ra đến cổng lớn vậy.

Mà Trang Xu lại có chút mạc danh khẩn trương lên, thân mình bà ta vốn có chút lười nhác dựa vào lưng ghế, nghe nói Kỷ Thanh Phỉ tới, liền đem người ngồi thẳng, lại nhìn về phía Hồng Thường, trên mặt âm trầm có một tia xúi giục quái dị, âm dương quái khí nói:

“Tỷ tỷ, nữ nhi của tỷ đã trở lại, tỷ không ra ngoài đón tiếp hay sao?”

“Không cần, bản tôn tự biết đường.”

Một đạo thanh âm thanh thúy, mang theo một chút thản nhiên, từ ngoài sân truyền đến, mấy hạ nhân té ngã lộn nhào lui vào trong phòng, phảng phất như ngoài phòng có mãnh thú hồng thủy vậy, mấy cái hạ nhân bò ở cuối cùng, sớm đã xụi lơ tê dại tại chỗ, bò cũng đều bò không được.

Trong phòng, sắc mặt mọi người biến đổi, lão tổ tông chống quải trượng Chu Tước đứng dậy, gấp đến độ hướng bên ngoài la lớn:

“Ngươi, ngươi thật to gan, ngươi muốn làm gì?!”

Lão tổ tông hưởng cả đời vinh hoa phú quý, sóng to gió lớn gì cũng chưa từng gặp qua, hôm nay là lần đầu tiên thấy tội nữ nhà mình về nhà, người còn chưa thấy, liền bắt đầu trận đánh giết này.

Bà ta vừa dứt lời, mấy người Sái giáo trên người mặc phục sức người Sái, từ sân đi vào trong phòng, đem những hạ nhân Kỷ phủ thân mình bị tê mỏi kéo ra ngoài.

Không cho bọn họ nằm tứ tung ngang dọc chặn đường đi.

Kỷ Thanh Phỉ thân khoác áo ngoài màu xanh nhạt, mạt ngực màu xanh lá đậm, váy dài ngân bạch, dáng vẻ đoan trang, trên mặt mang theo tươi cười đi đến, nàng một đường đi về phía trước, bắt gặp phải một sợi châu huyền liên rũ xuống trước mặt, một bàn tay to khớp xương rõ ràng màu trắng xanh từ sau lưng vươn tới, thay nàng đem châu liên kia nhấc lên, miễn cho đầu nàng chạm vào.

Mọi người vừa thấy Kỷ Thanh Phỉ, tức giận khó nhịn, đồng thời cũng không kìm ở trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, dung mạo của nàng so với hai năm trước càng thêm minh diễm động lòng người, rõ ràng ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ dùng một sợi tơ hồng buộc lên, ngoại trừ cái này ra, nửa điểm trang sức cũng không có.

Phảng phất như sau một hồi mưa to, ở giữa thảo nguyên xanh tươi nồng đậm nở rộ một đóa hoa phù dung cực kỳ tươi đẹp, nhan sắc mỹ lệ, dáng vẻ muôn vàn, hào phóng ổn trọng, khí thế như vậy, so với Trấn Bắc vương phi Kỷ Nguyệt Lam hiện giờ, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Sau khi thấy được Kỷ Thanh Phỉ vào phòng, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, đem ánh mắt dừng ở trên người Trang Xu, nàng cười nói:

“Bản tôn nói hôm nay muốn tới quý phủ thanh toán ân oán, những hạ nhân đó của quý phủ lại cứ muốn bản tôn phải quỳ gối ở trước cổng lớn chịu đòn nhận tội, cũng không biết là chủ ý của ai, cho nên bản tôn liền tự mình vào đây, yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, bản tôn chỉ tìm đương sự để gây phiền toái, hạ nhân của quý phủ chỉ là tạm thời bị tê mỏi mà thôi, bất quá qua mấy ngày liền không có việc gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi