QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Hoài Vu ngồi dưới đất, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không phản ứng lại Kỷ Thanh Phỉ trêu chọc.

Những nhóm nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kia lại là cầm vũ khí trong tay, chỉ vào Kỷ Thanh Phỉ cả giận nói:

“Yêu nữ, đừng vội ở chỗ này làm loạn lòng người, ngươi tìm chết đi!”

“Tìm chết? Ai tìm chết?”

Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi bày ra tay áo to rộng màu xanh lá, phía sau nàng, Tinh Thần đã vận dụng thanh cổ, gọi tới hai gã người Sái dạy, nâng lại đây một chiếc ghế hoa hồng mạ vàng to rộng tinh xảo.

Chỉ thấy Kỷ Thanh Phỉ nhàn nhã ngồi ở trên ghế, cười hỏi nhóm danh môn chính phái của võ lâm Trung Nguyên lòng đầy căm phẫn đang đứng dưới bậc thang bạch ngọc kia.

“Bản tôn cho tới nay liền rất muốn cùng nhóm người tư xưng là chính nghĩa, là danh môn chính phái như các ngươi tâm sự, người Sái giáo đến tột cùng là đã đào phần mộ tổ tiên nào của các ngươi, hay là gian dâm thê nữ của các ngươi? Nhìn một đám các ngươi kêu đánh kêu giết vọt tới đại điện này như vậy, cũng không có đến một người đứng xem, ngược lại lại nói chủ nhân ta tìm chết, lễ nghi giáo hóa của Trung Nguyên đều để cho nhóm người các ngươi giày xéo đủ.”

Thời điểm nàng nói những lời này, ngữ khí cũng không có bao nhiêu phập phồng, giống như đang đàm luận hôm nay thời tiết ra sao, quá mức yên ả, bình thường.

Nhưng mà bị một cổ mẫu Ma giáo trách cứ như vậy, làm một đám hảo hán giang hồ thuận lợi tiến công đến đại điện người Sái giáo sắp tức giận đến tự phế tâm mạch.

Có người giận mắng Kỷ Thanh Phỉ,

“Ta nghe nói ngươi cũng đã từng là thiên kim quan gia Trung Nguyên, thân là danh môn vọng tộc, ngươi không giữ mình trong sạch, lại cứ muốn đắm mình trong trụy lạc cùng Ma giáo thông đồng làm bậy, có thể thấy được ngươi cũng không phải người cái lương thiện gì, nếu như thế....”

“Nếu như thế, như thế nào?”

Kỷ Thanh Phỉ vội vàng nói tiếp lời của hắn, lại rất có hứng thú nhìn một đám kia đối nàng nửa vây quanh, lại hỏi:

“Bản tôn nói lễ nghĩa liêm sỉ của các ngươi đều để cho chó ăn, lời này quả thật là một chút cũng không nói sai, nhìn vẻ tham lam trên từng khuôn mặt này của các ngươi mà xem, trên danh nghĩa thì cất giọng hô vang mấy chữ “trảm yêu trừ ma, bảo vệ cờ hiệu chính đạo của võ lâm”, ai mà biết trong lòng các ngươi có nghĩ tới, các ngươi tới Sái giáo đốt giết đánh cướp một phen, đoạt về vài cái bảo bối gì đó trở về?”

Bảo bối của người sái giáo liền không cần phải nói, trước không nói tới Độ Ách đan có thể cải tử hoàn sinh từ bạch cốt, còn có Bách Hoa Cốc mà Kỷ Thanh Phỉ tọa trấn kia, dược liệu quý trọng giá trị thiên kim, ở trong cốc khắp nơi đều có.

Nếu ai có thể ở trong tòa Bách Hoa Cốc này, người đó có thể phú khả địch quốc.

Những người đó bị Kỷ Thanh Phỉ trách móc một trận, nói đến thẹn quá thành giận, có người la lớn:

“Hoài Vu, ngươi còn đang đợi cái gì? Mau giết chết con yêu nữ này, mau!”

Hoài Vu ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, trong miệng thấp thấp niệm một tiếng, “A di đà phật!”

Hắn hơi hơi mở mắt ra, mới vừa nhìn về phía Kỷ Thanh Phỉ, trong miệng lại nhịn không được hộc ra một búng máu, chỉ thấy Hoài Vu đại kinh thất sắc nhìn Tinh Thần đứng ở sau lưng Kỷ Thanh Phỉ, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, hai tròng mắt hắn bạo đột, hô:

“Xem ra, là ta xem nhẹ ngươi!”

Còn có người đứng một bên hô:

“Hoài Vu, chúng ta thỉnh ngươi tới là để quét sạch ma chướng, giúp đỡ chính nghĩa, ngươi tại sao lại còn bất động?”

“Đừng là làm khó người khác, các ngươi muốn hắn động cũng không được a.”

Kỷ Thanh Phỉ ngồi ở trên ghế hoa hồng, mũi chân hơi hơi nâng lên, một chân vòng qua một chân còn lại, một khuỷu tay gác ở trên đầu gối, eo thoáng cong về phía trước, ngón tay chống cằm trắng nõn của mình, cười nói:

“Ta nói cho các ngươi này rốt cuộc là ở nơi nào lấy được tự tin, trực tiếp đánh vào đại điện người Sái giáo, nguyên lai là vì mời được tên hòa thượng này, hi vọng hắn có thể thay các ngươi giải độc, không ổn rồi, các ngươi xem, ngay cả bản thân hắn hiện tại đều sắp chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi