QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Vì để tìm Kỷ Thanh Phỉ về, Nhiếp Cảnh Thiên cũng không biết đã phái đi bao nhiêu người đi ra ngoài, hợp thành thiên la địa võng, rất có loại cảm giác nếu không tìm được Kỷ Thanh Phỉ về, thề không bỏ qua.

Tư thái theo đuổi không bỏ này, làm Kỷ Thanh Phỉ càng thêm kỳ quái, nàng một mình một ngưởi ở Bách Hoa Cốc Nam Cương ẩn cư hai năm, Nhiếp Cảnh Thiên tìm nàng làm cái gì?

Chẳng lẽ là muốn nhìn một chút xem thử sau khi nàng cùng người “đào hôn”, cuộc sống hằng ngày có bao nhiêu thảm bại?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Kỷ Thanh Phỉ không khỏi nổi lên một trận lạnh lẽo, Nhiếp Cảnh Thiên càng đuổi theo nàng, nàng càng không nhìn thấu người nam nhân này.

Chỉ cần dựa vào manh mối cố tình hướng đến Phi Ưng bảo kia, phảng phất giống như có người cố ý muốn đem thù hận của người sái giáo ném đến trên Phi Ưng bảo.

Nhiếp cảnh nếu biết Kỷ Thanh Phỉ đang ở Phương Thọ quận, tất nhiên cũng biết nàng đang muốn hướng về phía Phi Ưng bảo rời đi, dọc theo đường đi, khẳng định vẫn sẽ luôn đuổi theo nàng cùng Tinh Thần.

Nếu đã như thế, Kỷ Thanh Phỉ liền quyết định thay đổi lộ trình, nàng đi đến Lưu Diễm tiêu là được.

Lưu diễm tiêu là một địa danh do một môn phái giang hồ chiếm cứ, cũng được người đời gọi là Lưu Diễm phái.

Trên thực tế, Kỷ Thanh Phỉ thân là thiên kim quan gia, trước đây cũng rõ ràng những truyện trên giang hồ như thế này, chỉ là khi nàng đã là người Sái giáo, mới nhận ra, người Sái giáo rõ ràng cái gì cũng không làm, lại cứ luôn có một ít nhân sĩ giang hồ, muốn tới tấn công người Sái giáo, nói muốn giúp đỡ chính nghĩa vân vân.

Bị tiến công vô số lần, Kỷ Thanh Phỉ đối với giang hồ Trung Nguyên, các chi giáo phái Nam Cương, cũng coi như là có chút hiểu biết.

Lưu Diễm phái ở Trung Nguyên thuộc về tiểu môn tiểu phái, ngày thường võ lâm Trung Nguyên nói muốn diệt trừ Ma giáo, bọn họ cũng sẽ đi theo kêu gào hai tiếng, thực lực thì cái gì cũng chẳng có, nhưng miệng lại kêu đến đặc biệt to.

Căn cứ vào manh mối của tên ăn trộm độ ách đan kia lưu lại, trong đó thật ra không có điểm nào liên quan đến Lưu Diễm phái, nhưng Kỷ Thanh Phỉ một đường từ Nam Cương đến Trung Nguyên, tra xét kỹ càng tỉ mỉ tư liệu của Phi Ưng bảo, con dâu cả của bảo chủ Phi Ưng bảo, chính là nữ nhi của chưởng môn Lưu Diễm phái.

Nhìn trái nhìn phải, hiện tại manh mối có được đều là vào thứ mờ ảo như vậy, Kỷ Thanh Phỉ liền coi như đang du sơn ngoạn thủy, đi Lưu Diễm tiêu một chuyến, nếu may mắn, ai biết sẽ phát hiện thêm manh mối khó lường nào đâu?

Đến lúc này, Kỷ Thanh Phỉ vẫn còn tâm tư du sơn ngoạn thủy, một chút cũng không đem Nhiếp Cảnh Thiên luôn đuổi theo phía sau nàng coi như là chuyện gì quan trọng, trực tiếp ngồi ở trên bè tre, nhìn sơn sơn thủy thủy ven bờ sông Vị Thủy, thực mau, liền tới một tòa trấn nhỏ.

Nơi này đã tiến vào địa giới Trung Nguyên, khi vào đến trấn nhỏ đó đã là chạng vạng, bởi vì bộ dạng nàng cùng Tinh Thần hết sức xuất chúng, ăn mặc trên người tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn vật liệu may mặc kia, cũng không giống thứ mà người tầm thường có thể mua, Kỷ Thanh Phỉ liền ngồi ở trên bến tàu, để Tinh Thần đi tìm nhà đò phụ cận mua hai cái đấu lạp.

*Đấu lạp: hay còn gọi là mũ trúc, là một vật dụng quen thuộc trong các bộ phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ. Đặc biệt là mũ trúc kết hợp với khăn lụa của các nhân vật nữ.

Hắn theo lời mà đi, rồi lại trở về, không biết từ nơi nào lấy ra một khối khăn che mặt bằng lụa trắng, nhanh nhẹn thay nàng mang lên, đem nhan sắc phù dung của nàng che lên.

“Như vậy là không ai thấy được ta nữa sao?”

Kỷ Thanh Phỉ nhàn tản ngồi, hơi có chút thanh thản lại lười biếng dựa vào một khối đá tảng, giơ mặt lên nhìn Tinh Thần.

Tuy rằng mặt nàng bị hắn che khuất, nhưng vì cái gì, nàng lại cảm thấy người quan sát vây xem bốn phía càng ngày lại càng nhiều đâu?

Vốn dĩ, người khác chỉ cảm thấy nàng lớn lên đẹp mắt, phảng phất giống như lộ ra tiên khí, lại là một bộ lụa mỏng xanh bọc thân, thứ nguyên liệu kia nghĩ đến cũng là thứ cực kỳ hiếm thấy, từ xa nhìn lại, lụa mỏng xanh theo gió bay bay, thế nhưng lại như một đoàn sương khói.

Nếu là có thể chính diện thấy được dung mạo nàng, tò mò liền sẽ tự động giảm bớt, chỉ hiện giờ, lụa trắng che lại khuôn mặt nàng, thân ảnh yểu điệu, hơn nữa lại có một đôi mắt hạnh, khiến người vừa thấy, càng thêm muốn kéo tấm khăn che mặt kia xuống để lộ ra dung nhan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi