CHƯƠNG 1: MỘT CÔ NÃI NÃI RƠI TỪ TRỜI XUỐNG
Editor: Luna Huang
Trên Thanh Nhạc sơn, Hứa Vân Noãn đẩy cửa ra, nghe tiếng chiêng trống thùng thùng dưới chân núi, đôi mắt khẽ nhúc nhích: “Không sai biệt lắm hôm nay Mục Trần Tiêu nên tới đón ta rồi!”
Trọng sinh trở về nhiều năm, nàng rốt cục chờ tới hôm nay rồi!
“Đại Ngưu! Nhị Hắc! Chúng ta phải thu dọn đồ đạc rồi!” Thu hồi tư tự Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía bò vàng lớn và một con chó mực nói rằng.
Thân bò vàng cường tráng mạnh mẽ, ánh mắt của chó mực yếu ớt mang theo quang mang xanh mơn mởn, hai thú coi như nghe hiểu lời của Hứa Vân Noãn, kêu hai tiếng đáp lại.
Lúc này một chiếc xe ngựa theo đường nhỏ miễn cưỡng chạy vào trong sơn cốc, màn xe mở phân nửa, một đôi mắt thâm thúy đạm mạc lẳng lặng nhìn chăm chú trên núi.
Màn xe xốc lên, lộ ra toàn cảnh nam tử để kẻ khác kinh diễm bên trong, tuấn mỹ vô song, trắng sáng như trăng, kiểu nhược ngọc thụ, một thân TSm nguyệt bạch sắc hồi văn, để cả người hắn càng phát ra tuyển tú rắn rỏi, ngọc quan buộc tóc, mi vũ thon dài, duy chỉ có một đôi mắt thanh lãnh trống vắng, hờ hững như băng.
Nhìn thấy nam tử đi ra muốn xuống xe, bọn hộ vệ vội vã thu liễm thần sắc, từ sau xe ngựa lấy một xe lăn ra, rất cung kính đặt ở trên mặt đất, động tác thần thái hoàn toàn hoàn toàn hơn ban nãy.
Công tử bọn họ là niên thiếu tướng quân Mục Trần Tiêu, trên chiến trường một thân ngân giáp trường thương giết đến quân địch hoa rơi nước chảy, nhưng trời ghen tỵ anh tài, hôm nay chỉ có thể vượt qua tuổi già trên xe lăn. . .”
Mục Trần Tiêu mở miệng: “Hẳn là chỗ này!”
Chu quản gia đi lên, “Công tử, lão thái gia phân phó, lúc này đây chúng ta đến Thanh Nhạc sơn, nhất định phải chiếu cố tốt cô nãi nãi, cô nãi nãi nhiều năm lưu lạc bên ngoài như vậy, không biết chịu bao nhiêu khổ. . .”
Mục Trần Tiêu cũng không để ý tới lời của quản gia, mà là đưa mắt rơi phòng nhỏ ở phía trước.
Mục Trần Tiêu nhớ lại trước khi đi gia gia không ngừng dặn dò:
Trần Tiêu, năm đó các vị lão gia tử đã cứu mạng của ta, hôm nay bọn họ đều lần lượt qua đời, chỉ để lại một mình cô nãi nãi của ngươi, ngươi nhất định phải đón nàng về, không thể để cho nàng chịu thêm ủy khuất nữa.
“Đi xem.”
Đoàn người đi tới trước phòng xá, vừa muốn tiến lên tìm hiểu, chỉ thấy viện môn chi nha một tiếng mở ra, nhãn thần của Mục Trần Tiêu bỗng nhiên khẽ động, tóc dài màu mực rũ xuống bên vai động theo gió.
“A!”
Vọng Thư Uyển.com
“Đây là. . .”
Con bò vàng cường tráng chậm rãi từ viện môn đi ra, phía sau kéo một xe nhỏ, dáng người cường tráng mạnh mẽ, sừng trâu duệ cao chót vót.
Một con chó lớn màu đen ở trên xe bò, đuôi tráng kiện phía sau chậm rãi loạng choạng, phảng phất một con hắc báo vương giả dò xét lãnh địa mình.
Con chó lớn màu đen từ trên mui xe nhảy xuống, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người đám người Mục Trần Tiêu, một lát dĩ nhiên đi tới trước mặt bọn họ.
Hai lỗ tai nó đứng thẳng, ánh mắt yếu ớt, hành động mơ hồ mang theo quang mang màu đen tinh khiết trên thân.
Hộ vệ vội vã đề phòng, chó lớn như vậy nếu có lòng làm người bị thương, lực sát thương có thể sánh bằng sói a!
Chó lớn dạo qua một vòng, sau đó quay Mục Trần Tiêu lắc lắc đuôi vẫn chưa công kích.
Chu quản gia tấm tắc tán thán: “Đây. . . Cô nãi nãi đến tột cùng ở địa phương nào a, nếu không có tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được thế gian lại có chó lớn và bò vàng thần kỳ như vậy!”
Lúc này Hứa Vân Noãn cũng đi ra, cười nhìn về phía mọi người: “Các ngươi là người phương nào?”
Thật tốt! Tất cả bắt đầu một lần nữa!
Mà mọi người thấy thiếu nữ mười ba mười bốn trước mắt mặt như hoa đào, thản nhiên cười nói, một đôi mắt trong suốt thấy đáy, nhất thời sinh ra vài phần luống cuống.
Cô nương này thật ưa nhìn.
“Cô nương. . . Chúng ta là tới đón Hứa Vân Noãn Hứa cô nãi nãi.”
Mọi người chỉ thấy mắt của thiếu nữ càng thêm sáng, nàng mím môi, gương mặt gương mặt hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, chỉ nghe nàng thúy sanh sanh nói: “Chính là ta nha!”
“Ách. . .”
Trong lúc nhất thời trong sơn cốc an tĩnh đến cực điểm.
Chu quản gia nuốt hớp nước bọt, quay đầu nhìn về phía công tử nhà mình: Vị cô nãi nãi này hình như có chút hơi a. . .
Hứa Vân Noãn đi xuống bậc thang, trong mắt mang theo tiếu ý nồng nặc: “Đại gia gia nói cho ta biết, nói tôn nhi của hắn sẽ đến đón ta xuất cốc, ngươi chính là tôn nhi của đại gia gia?”
Tay của Mục Trần Tiêu đặt ở xe lăn nắm thật chặt, không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào: “Cũng không phải. . . Ta là ôn nhi của tôn nhi của Hứa lão gia tử. . .”
Mục gia bọn họ xuất thân hàn vi. Bởi vì đi theo đế vương khởi binh lật đổ tiền triều, trên chiến trường lập được công huân, lúc này mới phong hầu bái tướng, hắn luôn luôn nghe gia gia nói, bối phận của hắn rất nhỏ, ban đầu ở trong thôn một tiểu oa nhi tùy tiện đều phải gọi người ta một tiếng thúc thúc, nhưng không nghĩ tới bối phận dĩ nhiên nhỏ đến trình độ như vậy.
Gọi một nữ oa là cô nãi nãi?
Đôi mắt của Hứa Vân Noãn khẽ nhúc nhích, trong lúc nhìn quanh thần thái càng sáng, nàng thổi phù một tiếng bật cười, sau đó vội vàng che miệng, lộ ra một đôi mắt to mỉm cười: “Tôn nhi của tôn nhi, vậy chính là tôn nhi của ta rồi?”
Cô nãi nãi? Thể nghiệm này có chút vi diệu.
“Hứa cô nương. . .” Mục Trần Tiêu nhìn thiếu nữ trước mắt mãn nhãn mông chờ, câu cô nãi nãi kia vô luận như thế nào đều không gọi ra miệng, chỉ có thể lui để cầu tiếp theo, xưng hô một tiếng cô nương, “Chỗ ta có thư của Hứa lão gia tử, cô nương kiểm tra.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, nụ cười trên mặt phai nhạt một ít, nàng đi xuống bậc thang, chó lớn một bên đi lên trước, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ làn váy của nàng.
“Nhị Hắc, ta không sao.”
Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn một lần nữa rực rỡ, ba vị gia gia thích nhất nhìn nàng nở nụ cười, nàng vui vẻ, bọn họ mới có thể an tâm.
Dung mạo của nàng tinh xảo, tiếu ý ngọt ngọt, nhất là đôi mắt, giống như thanh tuyền khe núi, cười rộ lên ba quang liễm diễm, thần thái phi dương, điều này làm cho bọn hộ vệ sau lưng Mục Trần Tiêu đều có chút nhìn thẳng mắt.
Vọng Thư Uyển.com
Vị cô nãi nãi này một cái nhăn mày một tiếng cười đều phá lệ linh động, có phần cảm nhiễm lòng người.
Bọn họ đều là tay tốt theo công tử chém giết trên chiến trường, thường ngày lên núi bắt hổ, xuống biển có thể bắt rồng, duy chỉ có tiểu cô nương kiều tích tích như thế thì chưa thấy qua, chỉ cảm thấy tay chân thừa thãi không có chỗ để.
“Đây chính là thư đại gia gia thơ đích thân viết, ta đã sớm thu thập xong hành trang, bất quá, còn muốn làm phiền chư vị chờ, ta muốn báo tế ba vị gia gia một chút sẽ rời đi.”
“Đây là nên mà.”
Chó mực lớn nhanh chóng chạy về phòng, trong chớp mắt liền kéo ra một hộp đựng thức ăn.
Hứa Vân Noãn nhận lấy, xoa xoa đầu của chó mực lớn, thấy mọi người kinh ngạc, liền hơi có chút cảm khái giải thích: “Đây là Nhị Hắc, là nhị gia gia nhặt được trên núi, ba vị gia gia đi rồi, cũng chỉ có nó và Đại Ngưu ở cùng ta.”
“Hứa cô nương. . .” Thanh âm của Mục Trần Tiêu hơi lộ ra lãnh ngạnh, hắn muốn khuyên nàng nén bi thương, nhưng lại thấy tiếu ý của nàng phân minh xán lạn, câu khuyên bảo này liền có chút dư thừa.
Hứa Vân Noãn không thèm để ý cười cười, mang theo hộp đựng thức ăn đi về phía bắc của sơn cốc.
Mục Trần Tiêu quay đầu lại, đối diện đường nhìn không đồng ý của Chu quản gia và đám người Úc Khoảnh: “Có gì không thích hợp?”
Chu quản gia ho khan hai tiếng: “Công tử, chúng ta xưng hô Hứa cô nương thì thôi, người phải gọi cô nãi nãi, bối phận không thể loạn!”
Úc Khoảnh trịnh trọng gật đầu, sau đó nhịn không được xì một tiếng cười lên.
Hứa Vân Noãn mang theo bầu rượu bôi trản đi đến trước ba mộ phần, chó mực lớn nhắm mắt theo đuôi, mơ hồ tiết lộ ra vị đạo bảo vệ.
Ở trước phần mộ quỳ xuống đất, Hứa Vân Noãn ra ly ra rót đầy rượu, nhẹ nhàng đổ xuống đất trống trước mộ phần: “Ba vị gia gia, Mục Trần Tiêu tới đón ta, các ngươi cứ yên tâm đi, lúc này đây, ta sẽ không ngu như kiếp trước nữa.”
Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn chậm rãi hạ thấp, chỉ còn lại trước mắt kiên định, nàng từ tay ống tay áo lấy ra một cuốn tập nhỏ, mở từng trang ra xem, trên tập rậm rạp chằng chịt đều là chữ ghi lại tên người và sự kiện.
“Đại gia gia, người ngươi ghi trên tập, một người ta cũng sẽ không bỏ qua, sẽ để cho bọn họ nhất nhất trả giá thật lớn, các ngươi hãy yên tâm.”
Gió nhẹ lướt qua, để sợi tóc sau lưng nàng nhẹ nhàng vung lên, Hứa Vân Noãn phảng phất nghe được một tiếng thở dài, để cho nàng rốt cục nhịn không được vành mắt đỏ lên: “Đại gia gia, nhị gia gia, tam gia gia, ta biết, các ngươi không muốn để cho gánh quá nặng, chỉ hy vọng ta yên vui suốt đời, ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng, ta nhất định sẽ sống tốt, thù ta cũng sẽ từ từ báo!”
Nhị Hắc đi lên trước, nhẹ nhàng mà ghé vào bên đầu gối của Hứa Vân Noãn, đặt đầu trên đầu gối của nàng, nhẹ nhàng mà nức nở một tiếng.
Hứa Vân Noãn gục đầu xuống, xoa xoa lỗ tai ấm áp của Nhị Hắc: “Yên tâm, đại gia gia nói, nước mắt của nữ nhi gia quý giá nhất, là phải dùng ở trên mũi đao nhọn, ta không khóc.”
Nhị Hắc cọ cọ tay của Hứa Vân Noãn, hơi nhắm mắt lại.