CHƯƠNG 107: CÙNG THỔI TỔ HAI NGƯỜI
Editor: Luna Huang
Ánh dương quang màu vàng rải xuống, soi sáng hoa mai thành hồng nhạt, gió nhẹ phất qua, lôi cuốn trận trận hương thơm mát lạnh, từng mảnh cánh hoa theo gió rơi, ôn nhu lau qua gương mặt, đẹp đến như là một giấc huyễn mộng.
Hứa Vân Noãn hơi kéo miệng, hơi có chút trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này: “Ở đây… Thật sự là quá đẹp…”
Mục Trần Tiêu giơ tay lên, ngón tay khớp xương phân minh đơn vài cánh hoa mai: “Nơi này là dương diện của Quảng Tương sơn, hoa mai càng thêm sum xuê, hoa mai nở càng sớm, mỗi lần đến hoa mai tiết, những địa phương khác hoa mai vừa nở rộ, ở đây có có thể thưởng thức được khắp bầu trời hoa rụng, cô nãi nãi thích không?”
“Thích, ” Hứa Vân Noãn ngẩng đầu, nhìn hoa mai bay xuống, tiếu ý trong ánh mắt xán lạn hơn cả hoa. “Ngươi làm soa phát hiện nơi này?”
“Trước có một lần lên núi trong lúc vô ý xông vào, đã có hai năm chưa đến đây.”
“Quả nhiên, đẹp nhất cảnh trí, đều sẽ không dễ dàng để người tìm thấy.”
Hứa Vân Noãn giơ tay lên đón vài cánh hoa, sau đó làm chuyện xấu hất lên sợi tóc của Mục Trần Tiêu: “Ha ha, ta nghe nói kinh thành có vài thiếu niên, thích đầu xuân đánh ngựa dạo phố nhất, hơn nữa còn có tập tục trâm hoa, trong lòng đã sớm hiếu kỳ không dứt, hôm nay thưởng thức tư thế oai hùng trâm hoa của tôn nhi một chút trước.”
Mục Trần Tiêu hơi nghiên đầu, từng mảnh cánh hoa hồng nhạt theo sợi tóc màu mực chảy xuống, hắn hơi có chút bất đắc dĩ một tiếng: “Cô nãi nãi…”
Hắn mặc một kiện trường bào ám văn huyền, bên ngoài khoác phi phong hồ cừu tàng lam sắc, tóc dài màu mực được ngọc quan buộc lên, lộ ra cái trán trơn bóng và hai tròng mắt hơi lộ ra thanh lãnh.
Mà lúc này, cánh hoa bám trên tóc dài màu mực, trở thành quang mang sắc màu ấm duy nhất, để quanh người hắn nhu hòa không rõ, rốt cục không giống trước, tiết lộ ra tịch liêu đầy người.
Hứa Vân Noãn chắp tay sau đít, vẻ mặt giảo hoạt đi quanh xe lăn một vòng: “Không tệ, không tệ, tôn nhi nhà ta quả thật là dung mạo tuấn mỹ, tư thế oai hùng vô song!”
Khóe môi của Mục Trần Tiêu giơ giơ lên, trong ánh mắt là ôn hòa bao dung: “Trâm hoa của cô nãi nãi tất nhiên cũng cực kỳ đẹp.”
Hứa Vân Noãn mừng rỡ dỗ hắn vui vẻ, trực tiếp nhón chân lên bám nhánh hoa ngắt nhánh hồng mai, nhìn tới nhìn lui, chọn lựa một nhánh đẹp mắt nhất cắm vào trong tóc của mình: “Đẹp mắt không?”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu khẽ run, hơi gật đầu một cái: “Mặt mộc ngại dùng phất nước, tẩy trang cũng không mất đi đôi môi hồng, đẹp mắt…”
Hứa Vân Noãn nhìn nhánh mai còn dư lại trong tay, giơ tay lên liền cắm vào một bên ngọc quan của Mục Trần Tiêu: “Ngọc cốt kia buồn chướng, băng tư tự có tiên phong, tôn nhi cũng đẹp mắt.”
Trong lòng Mục Trần Tiêu mạnh khẽ động, chuyển động xe lăn ra hai bên: “Bên này cảnh sắc không sai…”
Phân minh chung quanh đều là hương khí thanh lãnh của hoa mai, nhưng hắn lại cứ ngửi được chút ngọt ấm trên người Hứa Vân Noãn, để đầu ngón tay lạnh như băng đều trở nên nóng bỏng.
Vọng Thư Uyển.com
Đào Bảo nhi vòng quanh cây mai, đùa dị thường vui vẻ, nàng nhìn ngắm một mảnh mai lâm không thấy đầu cùng, đột nhiên muốn thử đứng lên cao muốn chút để xem, vịn một gốc mai nhìn về trước.
“Gâu gâu!”
Một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng chạy tới, kinh qua cây mai Đào Bảo nhi ôm, rất nhanh chạy đến chỗ của Hứa Vân Noãn.
Đào Bảo nhi bị kinh hách, trên tay mất thăng bằng, thẳng tắp ngã từ trên cây xuống.
Hứa Vân Noãn không kịp dỗ Nhị Hắc, thấy một màn như vậy vội vã rất nhanh chạy về phía trước hai bước, chỉ tiếc nàng cách đó có chút xa, căn bản không kịp, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tim nhảy lên đến cổ họng.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh cao lớn giơ tay lên tiếp Đào Bảo nhi ôm trong lòng.
“Đoan vương điện hạ!”
Hứa Vân Noãn mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên đỡ Đào Bảo nhi: “Bảo nhi muội muội, ngươi không sao chứ?”
Đào Bảo nhi từ trong lòng Đoan vương nhảy xuống tới, vội vã trốn phía sau Hứa Vân Noãn: “Ta…Ta không sao.”
Đoan vương không khỏi sờ sờ mặt gò má, nhìn gương mặt đỏ bừng của Đào Bảo nhi , như chấn kinh quá độ, không khỏi hơi cúi người nhùn qua: “Chẳng lẽ ta như là la sát, dị thường dọa người?”
Đào Bảo nhi vội vàng chạy ra sau hai bước, lúc này đây núp ở hai bên trái phải Nhị Hắc: “Đoan vương điện hạ thiên nhân chi tư, tuấn mỹ phi thường.”
Nhị Hắc ghét bỏ nâng móng vuốt, bị Hứa Vân Noãn hung hăng trợn mắt nhìn, mới không có đẩy người ra.
“Vậy sao ngươi thấy ta, như là chuột thấy mèo?”
“Ta không có a…” Đào Bảo nhi đỏ mắt, hầu như sắp rơi lệ.
Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiến lên giữ tay của nàng lại: “Ta và Bảo nhi ra bên chơi, Đoan vương điện hạ để Trần Tiêu bồi!” Nói xong, trực tiếp lôi kéo tay của Đào Bảo nhi ly khai.
Đoan vương cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu một bên, vừa nhìn, thiếu chút nữa làm rơi cằm xuống đất: “Ngươi… Ngươi đây là…”
Đây là băng lãnh tướng quân kinh sợ quân địch trên chiến trường kia sao?
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, thần sắc cực kỳ lãnh đạm: “Đoan vương điện hạ làm sao tìm được tới đây?”
“Ta vừa đi dạo ở trong núi, chợt nhìn thấy cái bóng của Nhị Hắc, theo nó một đường tìm tới, hoàn hảo ta, không thôi vị Đào gia tiểu thư kia chỉ sợ rơi hỏng rồi.”
“Vậy còn phải đa tạ ngươi.”
“Ha ha, ngươi tạ hay không ta không quan tâm, có phải suy tính một chút lấy nhánh hoa đang cài trên đầu xuống hay không?” Đoan vương cười đến cực kỳ vui vẻ, “Ngươi khoan hãy nói, trong ngày thường nhìn thấy ngươi đều là khuôn mặt lạnh, nói đều không nói nhiều một câu, hôm nay cắm hoa lên tóc, trái lại sinh ra vài phần khói lửa, nhìn ôn hòa.”
Môi của Mục Trần Tiêu khẽ nhúc nhích, giơ tay lên cẩn thận lấy nhánh hoa mai xuống, tiện tay đặt ở ống tay áo.
“Ngươi vẫn là nhìn tình cảnh của mình trước đi.”
“Ta làm sao vậy?”
Đoan vương quay đầu đi theo đường nhìn của Mục Trần Tiêu, liền thấy được Thẩm Vân Sơ mang sắc mặt tái nhợt.
Vọng Thư Uyển.com
Đám người Hàm Chương đám người cũng đi bao xa, nhìn thấy Hứa Vân Noãn mang theo Đào gia tiểu thư đi ra, liền vội vàng tiến lên hành lễ.
“Các ngươi quẹo qua nhìn một cái, hỏi Trần Tiêu một chút có muốn đi ra hay không? Nếu là hắn muốn ra, lúc nâng cẩn thận chút, có vài đoạn đường có chút dốc.”
“Vâng, đám nô tài đi xem.”
Giao phó xong, Hứa Vân Noãn liền dẫn Đào Bảo nhi đi Quảng Tương tự ăn mai hoa cao.
Mục Trần Tiêu theo đám người Hàm Chương ly khai, trong rừng hoa mai chỉ còn lại Đoan vương và Thẩm Vân Sơ.
“Vân Sơ gặp qua Đoan vương điện hạ…”
“Thẩm tiểu thư không cần đa lễ.”
Thẩm Vân Sơ chầm chậm đi tới, nhận thấy được khách sáo và mới lạ trên mặt Đoan vương, hai chân như là bị đinh ở tại chỗ: “Điện hạ hôm nay cũng không muốn gặp ta nữa sao?”
“Thẩm tiểu thư hiểu lầm, chỉ là không muốn có tổn hại danh dự của Thẩm tiểu thư.”
“Nếu là bởi vì điện hạ, ta có thể không cần danh dự gì hết.” Thẩm Vân Sơ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp vẻ u sầu cuồn cuộn.
“Thẩm tiểu thư, chuyện lúc trước là ta để ngươi hiểu lầm, trong lòng ta, vẫn coi ngươi là muội muội…”
Nhãn thần của Thẩm Vân Sơ chợt run lên, nước mắt liền rơi xuống: “Muội muội?”
“Không sai.”
Trong lòng Đoan vương có chút khó xử, có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này Thẩm Vân Sơ không ngừng viết thư cho hắn, thậm chí lúc này đây còn để Thẩm Cửu Mạch hẹn hắn ra, liền cảm giác có mấy lời nói rõ cũng tốt.
“Ta và Cửu Mạch quan hệ rất tốt, hơn nữa trước đây ngươi có ân cứu mạng với ta, nên muội muội của hắn coi như là muội muội của ta, sau này kinh qua mẫu phi nhắc nhở, ta mới ý thức tới có một số việc có chút không thích hợp…”