CHƯƠNG 13: THƯỢNG BẤT CHÍNH HẠ TẮC LOẠN
Editor: Luna Huang
Ánh mắt Hứa Vân Noãn lạnh lẽo, Chu gia đến bây giờ còn chưa hiểu rõ vị trí của mình. thật cho là nàng không vào đại môn không được?
“Thân thể không khỏe? Cũng đúng, có tử tôn Chu Bân và Chu Ngọc Nghiên bất tài như vậy, bị tức đến bệnh cũng là bình thường!” Hứa Vân Noãn nhất phó dáng dấp lý giải chí cực, “Bảo phu nhân nhà ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Phu nhân chỉ là thân thể không khỏe, ngươi không nên nói xấu danh tiếng của công tử và tiểu thư!”
Hứa Vân Noãn cười tủm tỉm: “Chu Bân lấy oán trả ơn, lang tâm cẩu phế, Chu Ngọc Nghiên thấy sắc nảy lòng tham, bất kính tôn trưởng, danh tiếng của bọn họ còn cần nói xấu?”
Nói chuyện sắc mặt bà tử hiện lên xanh, công tử tiểu thư nếu thật là có danh tiếng như vậy, sau này thực không có biện pháp đối đãi.
Hứa Vân Noãn từ tay ống tay áo móc ra một tờ giấy, thuận tay run một cái, đưa cho Úc Khoảnh một bên: “Úc thị vệ, dán từ hôn thư lên tường, nữ nhi Chu gia Mục gia ta không dám lấy!”
Úc Khoảnh bừng tỉnh, thảo nào trên đường tới, cô nãi nãi cố ý hỏi thăm khinh công hắn có được hay không, có thể kháng trụ đánh hay không, thì ra là thế!
Một bên Mộ Vũ từ bên trong xe ngựa mang tương hồ và bàn chải ra, chuẩn bị dị thường đầy đủ.
Thân hình Úc Khoảnh nhảy một cái, ba một tiếng để từ hôn thư dán đến chỗ cao nhất trên đầu tường.
Đầu tường thật cao của Chu gia, dán lên xong không có thang là không lấy xuống được.
“Không được, trăm triệu lần không được!” Bà tử Chu gia kinh hô một tiếng, vội vã chỉ huy hộ vệ giữ cửa lấy từ hôn thư xuống, bọn hộ vệ nhảy tới nhảy lui, từ hôn thư vẫn như Thái sơn.
Bà tử vỗ đùi, xoay người chạy đi tìm Ngô thị: Hứa Vân Noãn này, nàng ứng phó không được, để phu nhân quyết định đi!
Ngô thị nghe được, tức giận trực tiếp ném trà trản: “Tiểu tiện nhân này! Cho nàng lăn vào đây!”
“Vâng!”
Bà tử chạy ra: “Hứa cô nương, phu nhân chúng ta để ngươi vào.”
Hứa Vân Noãn ngắm nghía vị trí dán từ hôn thư, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Phu nhân các ngươi lúc này có thể gặp người chứ?”
Bà tử nghẹn, phu nhân bọn họ lúc nào không thể gặp người?
“Đi nhanh chút, đừng để cho phu nhân chờ lâu!”
Nơi này là đường chính, đã có không ít bách tính nghe được tiềng ồn ào, cách đó không xa lặng lẽ xem náo nhiệt.
“Thảo nào Chu gia có thể nuôi hài tử chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa như Chu Bân và Chu Ngọc Nghiên, nguyên lai là thượng bất chính hạ tắc loạn, ta chính là muội muội Vệ vệ quốc, cô nãi nãi của Mục thiếu tướng quân, hôm nay đến,, Ngô thị chỉ để bà tử đi ra nói chuyện cũng thôi, thậm chí giả bộ bệnh không tới đón tiếp, quả thực buồn cười!”
“Ngươi… Ngươi chớ có nói bậy! Ngươi bất quá là một tiểu nha đầu bình dân, phu nhân chúng ta là có cáo mệnh trong người!”
“Phu nhân các ngươi coi như là hoàng thân quốc thích, cũng không có thể quên nguồn quên gốc, bất kính trưởng bối! Chân của tôn nhi ta Mục Trần Tiêu sao tàn phế, Chu gia các ngươi không biết sao?”
“Ngươi… Ngươi không nên hồ ngôn loạn ngữ…” Bà tử Chu phủ lắp bắp.
Hứa Vân Noãn cười nhạt, nhãn thần vừa chuyển lớn tiếng nói: “Hôm nay Mục gia ta từ hôn nữ Chu gia Chu Ngọc Nghiên, nguyên nhân có ba, thứ nhất, Chu gia vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn; thứ hai, tính tình Chu gia ti tiện, không quản Mục gia người già yếu kẻ tàn tật, bỏ đá xuống giếng; thứ ba, nữ Chu gia không hề có giáo dưỡng, bất kính trưởng bối, hôm nay từ hôn, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau! Chu gia dám dây dưa nữa, chúng ta nhất ngũ nhất thập hảo hảo truy cứu đến cùng! Hừ!”
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp chuyển lên xe ngựa.
Vọng Thư Uyển.com
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vàng đuổi theo, xe ngựa ùng ùng nhanh chóng ly khai cửa Chu phủ.
Ngô thị nghe vậy cảm thấy không ổn đuổi theo ra, đến cái bóng xe ngựa đều nhìn không thấy, chỉ tức giận đến nàng thiếu chút nữa cắn trúng nướu răng: Tuổi còn nhỏ, ác độc như vậy, Hứa Vân Noãn tiện nhân này!
“Tiểu thư, chúng ta cứ từ hôn như vậy tính không?”
Trên xe ngựa, Mộ Vũ kích động sắc mặt phiếm hồng, tiểu thư mắng quá sức hả giận, người Chu gia chính là lang tâm cẩu phế!
“Tự nhiên là tính, phản chính tôn tức phụ như Chu Ngọc Nghiên, chúng ta nhất định phải từ.” Khóe môi Hứa Vân Noãn cười vui vẻ.
Chu gia còn sĩ diện, nào biết đâu rằng nàng căn bản là không có ý muốn vào phủ, phản chính mất mặt cũng không phải Mục gia, hôn này lui ở cửa phủ rất tốt mà.
“Được rồi, Úc Khoảnh, hai con ngựa ngày đó náo loạn ở cửa thành tìm được chủ nhân chưa?”
“Hồi lời của tiểu thư, vẫn chưa.”
” Ta đây giúp ngươi một chút, tối hôm nay ngươi đưa hai con ngựa sang đây đi.”
“… Cái này phải hỏi công tử…”
Hứa Vân Noãn cười hé mắt: “Ta là cái gì của Mục Trần Tiêu?”
“Ách… Cô nãi nãi…”
“Đúng, nên, nghe cô nãi nãi sẽ không sai.”
“…vâng.”
Úc Khoảnh là người hầu cận thiếp thân của Mục Trần Tiêu hắn muốn làm chuyện gì, tự nhiên không gạt được chủ tử.
Bởi vậy, Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu cùng qua, chỉ cười híp mắt gật đầu: “Tôn nhi, hôm nay ta lui hôn cho ngươi, ngươi có vui hay không nha?”
Úc Khoảnh nhìn mặt lạnh của chủ tử nhà mình, nhịn không được dời một bước sang hai bên trái phải.
Cô nãi nãi rõ ràng là một tiểu cô nương, thế nào vừa mở miệng để hắn nhớ đến lão gia tử đại kim tôn ngồi xổm chân tường đùa của nhà mình?