CHƯƠNG 133: GIẢ, NGƯƠI CÒN GIẢ!
Editor: Luna Wong – chúc mọi người mùng 2 phát tài
Dân chúng chung quanh phát sinh tiếng nghị luận chân chính, vẻ mặt đều là khinh bỉ Chu Ngọc Nghiên.
“Hứa cô nương không cần phải sợ, chúng ta đều là ở bên cạnh thấy, ngươi chỉ là nhẹ nhàng đánh hai quyền, là Chu gia tiểu thư tự ngất đi.”
Ngô thị có thể mặc kệ Chu Chí thế nào, nhưng là lại không thể để mặc thân nữ nhi của mình bị mọi người trào phúng, sau khi nghe nói, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Chu Ngọc Nghiên ngã trên mặt đất, giơ tay lên quay Hứa Vân Noãn đó là một cái tát đánh qua.
Hứa Vân Noãn nhảy một bước về phía sau, linh xảo tránh ra: “Đại gia gia ta nói qua, trong kinh thành có vài người chính là không nói lý, đánh nhỏ thì già tới, hôm nay ta tính là thấy được, thảo nào Chu Ngọc Nghiên bị dưỡng thành tật xấu bạo ngược, ức hiếp người lương thiện.”
“Nhất phái hồ ngôn! Hứa Vân Noãn, ngươi xuất thủ đả thương người trước, hôm nay còn ở nơi này nói mát, lẽ nào ngươi không bạo ngược sao?”
“Ta là xuất thủ, nhưng lại vẫn chưa đả thương người, chư vị ở đây cũng có thể làm chứng cho ta, ta chỉ là đánh nàng hai quyền, hơn nữa còn là nhẹ nhàng.” Hứa Vân Noãn vươn tay ra, nắm thành quả đấm quơ quơ trước mắt Ngô thị.
Tay nàng vốn là tinh tế nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi nắm thành quyền, càng để người cảm thấy tinh xảo lả lướt.
Mọi người nhìn thấy nắm tay như vậy, đều ở một bên cười nói: “Đừng nói đấm hai cái, chính là để cho nàng đấm một ngày, cũng không có khả năng đánh người ngất đi.”
Mục Trần Tiêu tiến lên: “Cô nãi nãi!”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhảy xuống bậc thang, đứng ở bên cạnh hắn, dáng dấp rất là khéo léo: “Tôn nhi, ta chính là giúp ngươi xả giận.”
Trong lòng Mục Trần Tiêu như là đốt một cây đuốc, hai tròng mắt thanh đạm trong ngày thường đều bởi vậy dính ôn độ: “Ta biết, làm phiền cô nãi nãi.”
Ngô thị lạnh giọng quát dẹp đường: “Mỗi một người các ngươi đều chớ đi, ta còn không tin, trong kinh đô này không có chỗ nói quy củ! Hứa Vân Noãn làm nữ nhi của ta bị thương, bút trướng này, ta nhất định phải đòi lại!”
Khóe môi của Hứa Vân Noãn mang theo cười, nghe vậy quay Ngô thị hất cằm lên, dáng dấp hoàn toàn không xem trọng.
Một bên Tần Minh Triết gật đầu: “Ngô phu nhân nói có lý, trong kinh thành nhất định là có chỗ nói quy củ, đã như thế, xin mời phu nhân mau sớm gọi người đến đây đi, như vậy, ta cũng mau chóng cầm bồi thường về Giang Nam, dù sao trong gia tộc đều truyền tin, thúc dục nhiều lần, thật sự là không ở lại được nữa.”
“Phu nhân!” Sau đại môn, Chu Chí bất chấp mặt mũi gì đáng nói, trực tiếp quay Ngô thị quát lạnh một tiếng.
Trong lòng của Ngô thị chợt run rẩy, cúi đầu nhìn nữ nhi nhắm chặt hai mắt trong lòng, lại suy nghĩ một chút biểu tình tức giận đến nữu khúc của Chu Chí trước, sau cùng hạ quyết đoán: “Người đến, đi thỉnh kinh triệu phủ doãn Ngụy đại nhân. . .”
“Không cần mời, bổn quan đã đến.” Ngụy Liêm mang theo quan sai chạy tới, thấy Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu đều ở, vội vã xuống ngựa hành lễ, “Gặp qua vệ quốc công, gặp qua Mục tướng quân.”
“Ngụy đại nhân không cần đa lễ.”
Ngụy Liêm xoay người nhìn về phía Ngô thị, dáng dấp giải quyết việc chung: “Ngô phu nhân muốn nói cái gì với bổn quản?”
“Ngụy đại nhân, Hứa Vân Noãn đả thương nữ nhi của ta, ta muốn đòi một công đạo cho nàng!”
Ngụy Liêm quay đầu phân phó một quan sai: “Đi thỉnh đại phu.”
“Vâng.”
Vọng Thư Uyển.com
“Còn thỉnh Ngô phu nhân an tâm một chút chớ nóng, coi như là muốn đòi công đạo, cũng cần xác định thương thế của Chu cô nương thế nào trước.”
Ngô thị ác hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Vân Noãn một mắt, ôm cánh tay của Chu Ngọc Nghiên nắm thật chặt, chỉ cần chờ đại phu chẩn đoán chính xác, lúc này đây nàng nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua cho Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn khéo léo đứng ở hai bên trái phải Mục Trần Tiêu, trên mặt như cũ cơn giận còn sót lại khó tiêu, thấy nhãn thần của Ngô thị, còn lén lút cáo trạng với Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, nàng làm ta sợ!”
“Cô nãi nãi không cần sợ, ” Mục Trần Tiêu nâng một đôi mắt đạm mạc lên, lúc đối mặt với đám người Ngô thị, ánh mắt của hắn một lần nữa bị băng tuyết bao trùm, chỉ là bị dư quang quét, liền có thể cảm giác được lãnh ý trong đó, “Ngô phu nhân, lá gan của cô nãi nãi nhà của ta cũng nhỏ, nếu ngươi làm nàng sợ hãi, cũng phải cần bồi.”
Hứa Vân Noãn âm thầm vỗ tay mấy cái tán thưởng Mục Trần Tiêu trong lòng, tôn nhi nhà mình thực sự quá tuyệt vời, nếu như không phải còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt, nàng đều muốn lần thứ hai biểu diễn một hiện trường ngất.
“Ngươi. . .” Ngô thị tức giận tốn hơi thừa lời, nhưng bây giờ Chu gia, đã không có lo lắng cứng đối cứng với Mục Trần Tiêu nữa, cho nên dù cho nhẫn đến trong lòng mất máu, khẩu khí này cũng phải nuốt xuống.
Rất nhanh, đại phu liền được mời qua đây.
Được mời tới chính là đại phu Ôn Như Xuân tọa chẩn Hồi Xuân đường, y thuật cực cao, tâm địa cũng có chút thiện lương, không ít bách tính đều nhận được ân huệ của hắn, bởi vậy rất nhanh liền nhường đường.
“Gặp qua chư vị đại nhân.”
“Ôn đại phu không cần đa lễ, còn thỉnh hỗ trợ xem một chút cho Chu gia cô nương, nàng đến tột cùng là vì sao té xỉu.”
“Vâng.”
Ôn đại phu tiến lên bắt mạch, sau một lát, mi tâm hơi giật giật: “Không có gì đáng ngại, do không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, lúc này mới không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh, chỉ cần điều dưỡng hai ngày, uống thêm mấy ngày thuốc sẽ khỏi hẳn.”
Ngô thị lập tức mở to hai mắt nhìn: “Nhất phái hồ ngôn, ngươi rốt cuộc biết xem chẩn hay không? Nữ nhi của ta rõ ràng là bị Hứa Vân Noãn cho dùng quyền đánh ngất đi!”
Vọng Thư Uyển.com
Thần sắc của Ôn đại phu có chút không vui, nhưng chưa phát tác: “Không biết vị nào là Hứa Vân Noãn?”
Hứa Vân Noãn vội vàng bước ra trước một bước: “Là ta!”
Ôn đại phu từ trên xuống dưới quét nàng một mắt, nhìn thấy đôi mắt trong suốt và nét mặt hơi ngây thơ của nàng, thần sắc nhu hòa một ít: “Ngô phu nhân, không biết vị Hứa cô nương này đánh lệnh ái mấy quyền, lại đánh ở đâu?”
Cái này không cần Ngô thị mở miệng, bách tính vây xem chung quanh liền rối rít thay Ôn đại phu giải thích nghi hoặc.
“Ôn đại phu, Hứa cô nương đánh Chu cô nương hai quyền, một quyền đánh vào trên bụng, một quyền nện ở sau lưng.”
Ôn đại phu trực tiếp đứng dậy: “Ngô phu nhân, kết luận của ta bất biến, nếu như ngươi không tin y thuật của ta, có thể thỉnh đại phu khác trong kinh đô đến xem chẩn.”
“Nhưng nữ nhi của ta còn hôn mê. . .”
Ôn Như xuân nhíu nhíu mày: “Ngô phu nhân, có mấy lời, ngươi không cứ muốn ta nói rõ sao?”
“Ngươi có ý gì?”
“Có lẽ mới vừa rồi đích thật lệnh ái có ngất đi, nhưng lúc nãy trước khi ta bắt mạch, nàng cũng đã tỉnh. . .”
Nghe nói như thế, dân chúng chung quanh phát sinh một trận hư thanh: “Đã sớm nói nàng là giả bộ, chính là muốn mượn cái này nói xấu cho Hứa cô nương!”
“Phân minh đã tỉnh, vẫn còn làm bộ té xỉu, thực tại là buồn cười.”
“Trước có ngất thật hay không còn không biết nữa!”
Cảm giác được thân thể Chu Ngọc Nghiên được ôm trong lòng cứng ngắc hơi run, sắc mặt của Ngô thị một mảnh xanh đen: “Dù là như vậy, Hứa Vân Noãn cũng đánh người. . .”
Hứa Vân Noãn hừ một tiếng: “Được rồi, ngươi lăn qua lộn lại, không phải là muốn tìm bạc ở chỗ ta sao? Nơi này có hai mươi lượng bạc, các ngươi cầm đi!”
Nói xong, cả khuôn mặt của nàng đều mặt nhăn một chút, lúc này mới lưu luyến giải khai hà bao bên hông, đổ bạc ra, ném đến bên người Chu Ngọc Nghiên.
Nhưng sau khi xong, phá lệ mắt ba ba xem xét bạc này một mắt, lúc này mới quay đầu đi không nhìn nữa.
Dáng dấp đau lòng tới cực điểm, để dân chúng chung quanh phát sinh một trận tiếng cười thiện ý.
“Hứa gia cô nãi nãi, hai quyền ngươi đánh thua thiệt rồi đi?”
Hứa Vân Noãn nghe lời này, chợt xoay người sang chỗ khác, phá lệ nghiêm túc mở miệng giải thích: “Dù cho bồi bạc, ta cũng phải trút giận cho tôn nhi! Tôn nhi ta đã không có cha nương, thân thể gia gia không tốt, hôm nay chân cũng tàn phế, ta chính là người duy nhất có thể cho hắn chỗ dựa, nên. . . Coi như là bồi nhiều bạc hơn nữa, ta cũng không hối hận!”