QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 17: SỢ TỘI TỰ SÁT

Editor: Luna Huang
Ngày mai Hứa Vân Noãn tỉnh lại, đó là ở gian phòng của mình: “Hôm qua ta…”

“Hồi tiểu thư, tối hôm qua nô tỳ ôm người xuống” Hàn Yên mỉm cười nói, “Thấy người ngủ quá say, không có đánh thức người.”

Tiểu thư mới mười bốn tuổi, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nhu nhược không có xương, nhất là lúc ngủ, say thơm ngọt ấm, mềm nhu như niên cao, thực tại chọc người thương yêu.

“Đa tạ.” Hứa Vân Noãn cười lắc đầu, Mục Trần Tiêu hiện tại đều thân tàn chí kiên, còn có thể có cái khác phát triển phải không?

Sau khi rửa mặt giản đơn, Hứa Vân Noãn ăn vài thứ, liền đến diễn võ trường nhìn hạt giống nảy mầm.

Đại Ngưu và Nhị Hắc nhắm mắt theo đuôi đến đây hỗ trợ, Hứa Vân Noãn tưới chút nước, tâm tình sung sướng nghỉ ngơi.


“Tiểu thư, những thứ gtạ giống này nhanh nảy mầm không?”

“Ân, ngày mai thì có thể nẩy mầm.” Hứa Vân Noãn ngữ khí nhẹ nhàng.

Nàng thích trồng đồ, thấy hạt giống nho nhỏ mọc rễ nẩy mầm, nở hoa kết trái, tổng là có thể để cho nàng cảm nhận được sinh mạng thần kỳ, quan trọng nhất là, thổ địa vĩnh viễn sẽ không gạt người, ngươi bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, sẽ có bao nhiêu hồi báo, không giống người, biểu hiện ra nói cười, nội bộ không biết có bao nhiêu tính toán.

Tin tức Chu gia công tử gặp chuyện không may rất nhanh lan truyền.

Mục Trần Tiêu bị Mục Thiên Trù gọi vào thư phòng.

Tổ tôn hai người có chút trầm mặc: “Trần Tiêu, chuyện Chu Bân…”

“Gia gia, chân của Chu Bân là ta chặt đứt.”

Mục Thiên Trù gật đầu, vẫn chưa cảm giác ngoài ý muốn: “Ngươi chặt đứt chân hắn thì không sao, nhưng ta sợ ngươi đánh mặt thánh thượng. Mục gia chúng ta nhận hết nghi kỵ, vốn là tràn ngập nguy cơ. Nếu là nhẫn nại nhất thời, nói không chừng thánh thượng sẽ lo ngại mặt mũi tạm thời dừng tay, nhưng hôm nay chuyện của Chu gia vừa ra, chỉ sợ ngươi sẽ rơi vào trong mắt thánh thượng.”

Mục Thiên Trù hơi cúi đầu, mi tâm nhíu chặt, hai màu tóc trắng đen, già nua vô lực hiện ra hết.

“Gia gia, chờ người khác nhân từ, chính là tàn nhẫn lớn nhất với bản thân.” Mục Trần Tiêu cúi đầu đảo qua hai chân không có cảm giác của mình, lãnh mang đáy mắt giống như sương lạnh.

Hai chân này, chính là hắn bị giáo huấn!

Đáy mắt của Mục Thiên Trù hiện lên vẻ giằng co nồng đậm, như có cái gì miêu tả sinh động, sau một lát đều ép xuống: “Mà thôi, Mục gia cuối cùng cũng phải giao cho ngươi, gia gia già rồi, chỉ hy vọng thấy ngươi bình an.”

Mục Trần Tiêu cúi đầu trầm mặc, hắn làm sao không muốn bình an, nhưng trong tay hắn nắm ba mươi vạn đại quân, chính là một thanh dao, thời khắc treo trên đỉnh đầu, chỉ còn chờ Mục gia triệt để vô dụng, một ánh mắt của thánh thượng là có thể để dao rơi xuống đất.


“Trần Tiêu, chuyện của Chu Bân vỡ lở ra, kế tiếp ngươi muốn xử trí như thế nào?”

“Gia gia, tình trạng của Mục gia ta hôm nay, chỉ có thể đi về phía thánh thượng xin giúp đỡ, đòi công đạo.”

Mục Thiên Trù gật đầu: “Nắm giữ đúng mực.”

“Vâng.”

Diễn võ trường có mấy cái lá cây xanh nhỏ chui từ đất ra không bao lâu, án tử của Chu Bân liền chấm dứt.

“Tiểu thư, án tử của Chu Bân có kết quả.” Giọng Mộ Vũ mang hưng phấn nói.

“Nhanh như vậy?” Hứa Vân Noãn vô cùng kinh ngạc, Chu Bân tốt xấu có cô cô trong cung làm tần, chỗ ngồi này của Chu gia vững chắc coi như là ổn định, nàng còn tưởng rằng thật tốt phải giằng co một trận.

Hàn Yên khẽ giải thích rõ: “Nô tỳ nghe quản gia nói, Chu gia nghe chuyện của Chu Bân xong, căn bản không có ý tứ giữ hắn. Dù sao, Chu Bân hành hạ thị nữ đến chết lại nói năng lỗ mãng với hoàng thượng, chỉ bằng tội danh đại bất kính, cũng đủ hắn chết bảy tám lần rồi, cũng không biết Chu Bân có phải biết Chu gia triệt để bỏ qua hắn hay không, trực tiếp sợ tội tự sát chết trong ngục.”

“Tự sát?” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng khẽ động.


“Chu đại nhân không có đích tử, Chu Bân thân là thứ trưởng tử, địa vị phô trương rất to lớn, thậm chí vì để cho hắn đễ đi vào con đường làm quan, Chu gia còn đưa hắn nhập quân doanh tích lũy quân công, hôm nay trở thành khí tử thân vây trong ngục, đoán chừng là chịu không nổi ủy khuất, đơn giản trực tiếp từ tự vẫn.” Mộ Vũ hừ một tiếng, rất là nhìn không hơn.

Hứa Vân Noãn cúi đầu dùng đầu ngón tay chọc chọc cái mầm nhỏ lung lay lắc lư, tâm tư không được lưu chuyển:

Bọn họ ra khỏi cửa thành đến mã trường của Chu gia, cùng với sau này trách đả Chu Bân, mã trường cháy, thiết kế cũng không nghiêm mật, bằng vào năng lực của Chu gia, muốn tra, tất nhiên sẽ tìm được nhiều điểm đáng ngờ, thậm chí có thể tạo áp lực với kinh triệu phủ, tỉ mỉ kiểm tra thực hư vết thương trên người Chu Bân, nhưng Chu gia cũng không có làm, ngược lại thì bỏ qua gọn gàng dứt khoát, không đợi Chu Bân thẩm vấn hình phạt trực tiếp tự vẫn, luôn cảm thấy là vì ẩn dấu chuyện gì.

Chu gia đưa Chu Bân vào quân doanh, thật là giúp hắn tích góp từng tí một quân công?
“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì?” Mộ Vũ hỏi.

“Không có việc gì, được rồi, ngươi hỏi qua quản gia chưa? Địa phương chung quanh viện lạc này có thể dùng trồng trọt không?”

“Tiểu thư tùy ý là được, lão thái gia còn phân phó, nếu là thiếu chỗ, Mục gia còn có hai thôn trang và một ít điền sản, tiểu thư có thể tận lực tùy ý sử dụng.”

Hứa Vân Noãn lập tức ném âm mưu luận trong lòng ra sau ót, thôn trang, điền sản, quả nhiên có quyền thế có thể có đầy đủ đất trồng, coi như là đại nghiệp làm ruộng của nàng, cũng phải để Mục gia an ổn không lo!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi