QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 48: CÔ NÃI NÃI LÀ MƯA ĐÚNG LÚC

Editor: Luna Huang
Ăn uống no đủ, Hứa Vân Noãn đứng dậy duỗi người: “Được rồi, ta phải đi về nghỉ ngơi, Mục tướng quân tự về đi.”

Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt, an tĩnh nhìn nàng: “Cô nãi nãi không tiễn ta về sao?”

“Ngươi đều lợi hại như vậy, còn cần người tiễn sao?”

“Còn tức giận chứ? Sau này sẽ không thế nữa.”

Đôi mắt thủy nhuận của Hứa Vân Noãn trừng sang, phá lệ chăm chú hỏi: “Ý của ngươi là sau này đem tất cả đều dằn xuống đáy lòng, không tùy tiện phát giận, hay là triệt để nghĩ thông rồi, không lấy thân thể của mình ra đùa nữa?”

“Cô nãi nãi hy vọng là loại nào?”

“Ta tự nhiên mong muốn ngươi nghĩ thông, nhưng nỗi đau chân tàn tự mình kinh lịch không thể lĩnh hội, muốn cho ngươi trực tiếp nghĩ thông cũng quá ép buộc. Hôm nay ngươi không cần trả lời ta, chỉ cần nhớ kỹ, sau này lửa giận trong lòng nếu là thực không khống chế được muốn phát tiết, vậy lấy vật bên người ra trút giận, ném ly, đập ấm trà, xe chăn, kéo gối đầu… Tùy ngươi, tuyệt đối không thể thương tổn tới mình như vừa nãy nữa.”

Mục Trần Tiêu thả chén cháo trong tay xuống, khẽ gật đầu: “Được, sau này nếu là ta không khống chế được tính tình, cô nãi nãi liền nấu cháo cho ta ăn được không? Lúc này ăn cháo, cảm thấy cả người đều thoải mái không ít.”


Trong lòng Hứa Vân Noãn vui vẻ, liền vội vàng gật đầu đáp ứng: “Tự nhiên không thành vấn đề, ngươi ăn uống bao nhiêu cháo đều có.”

“Sau này ta tất nhiên sẽ không lấy thân thể của mình ra đùa nữa.”

Hứa Vân Noãn cao hứng, không cần Mục Trần Tiêu nói cái gì nữa, trực tiếp đẩy hắn về Minh Hối hiên, nhìn thấy Úc Khoảnh, liên thanh phân phó: “Mau giúp công tử nhà ngươi tắm rửa thay y sam, thùng nước thuốc đổ trong phòng, khắp phòng đều có mùi thuốc, ngươi đi tìm Mộ Vũ lấy băng phách hương trước đó vài ngày ta điều đến, sau khi đốt cho công tử nhà ngươi huân một chút, buổi tối còn có thể ngưng thần tĩnh khí, an tâm dưỡng thần.”

Úc Khoảnh nhìn sắc mặt của công tử nhà mình một chút, thấy hắn hoàn toàn khôi phục an tĩnh, thậm chí mặt mày còn có thể thấy ý sung sướng, nhất thời bội phục cô nãi nãi ngũ thể đầu địa: Sau này công tử có chuyện gì nữa, nhất định trước tiên mời cô nãi nãi đi theo!

“Vâng, thuộc hạ liền đi.”

Hứa Vân Noãn còn muốn nhìn chằm chằm Úc Khoảnh xử lý, Mục Trần Tiêu lại lo lắng thân thể của nàng: “Cô nãi nãi về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngươi vốn là cảm nhiễm phong hàn, lại mang lý mang ngoại, miễn cho nghiêm trọng thêm.”

“Cho ngươi tức giận một lần, lúc này trái lại cảm thấy khá hơn, xem ra ngươi phát giận vẫn có chút tốt.” Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, vừa mới uống cháo nóng ra một thân một hôi, lúc này chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.

Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu há miệng, bên tai có chút hơi phiếm hồng, bị cô nãi nãi bản thân trêu ghẹo nhiều như vậy, kinh lịch như vậy thực tại để nội tâm hắn quẫn bách.

Hứa Vân Noãn thấy tốt liền thu, cũng không có kiên trì lưu lại, trực tiếp quay về Ngưng Thu viện nghỉ ngơi.


Mục Thiên Trù biết chuyện Mục Trần Tiêu phát giận, vội vội vàng vàng chạy về, ai biết còn chưa vào phủ lại nghe nói Hứa Vân Noãn đã trấn an được người rồi.

“Xảy ra chuyện gì?” Mục Thiên Trù hỏi thăm Chu quản gia ra đón.

Chu quản gia vẻ mặt tiếu ý: “Vẫn là cô nãi nãi có biện pháp, hai ba câu liền chế trụ được công tử.”

“Nói ta nghe một chút.”

Chu quản gia liền vội vàng đem chuyện đã xảy ra hôm nay thuật lại một lần, Mục Thiên Trù nghe xong hồi lâu không có lên tiếng, một lúc lâu mới cảm khái nói: “Trước đây Trần Tiêu gãy chân, phản ứng thủy chung bình bình đạm đạm, tính tình của hắn phá lệ kiên nghị, nhưng làm sao kiên cường đi nữa đột nhiên từ đám mây rơi xuống vũng bùn, cũng không tiếp thụ được sự chênh lệch to lớn này được. Ta sợ hắn không chịu nổi mà tan vỡ, có thể thấy được tính tình hắn chỉ là trở nên lạnh một ít, đến nước mắt cũng chưa từng rơi, ta lại lo lắng hắn ép tất cả thống khổ ở trong lòng, cũng có một ngày ép điên mình. Hôm nay để hắn phát tiết, phát tiết cũng tốt, ép khổ sở ra ngoài, trong lòng cũng có thể dễ chịu một chút.”

“Nhờ có cô nãi nãi, cũng không biết Hứa lão gia tử giáo dưỡng cô nãi nãi thế nào, rõ ràng niên kỷ nho nhỏ, nhưng nhất cử nhất động lại rất có phong thái của người lớn, nhất là tính tình, thông thấu rộng rãi, hoàn toàn không giống như là nữ tử khuê các.”

Mục Thiên Trù lộ ra một tia thần sắc hoài niệm: “Trước đây toàn bộ thiên hạ, người nào không biết phong thái của Hứa gia, chỉ tiếc một hồi cải thiên hoán nhật… Thế gian này không còn có Hứa gia nữa.

“Lão thái gia…”


“Bỏ đi, không đề cập tới những thứ này nữa, Vân Noãn là ba vị lão gia tử cùng nhau dạy dỗ, vô luận phương diện nào không chọn lựa, ba vị lão gia tử thấy nàng ưu tú như vậy, trong lòng nhất định là kiêu ngạo vui mừng.”

“Đúng nha.”

“Có thể nhận Vân Noãn trở về, là Mục gia chúng ta có phúc, cũng là may mắn của Trần Tiêu, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải chiếu cố tốt nàng, vạn lần không thể phụ tín nhiệm của ba vị lão gia tử đối với Mục gia ta.”

“Vâng, lão thái gia yên tâm.”

Đại hoàng tử làm việc cực kỳ chu toàn, rau cải Hứa Vân Noãn nhờ cậy hắn mang vào cung lại kiểm tra ba lần, vẫn nhìn chằm chằm đến khi đưa đến trên bàn cơm của hoàng thượng.

Đức Triệu đế Ninh Khánh Vũ nhìn thức ăn cực kỳ tươi mới trên bàn, khóe môi xuất hiện một vết mỉm cười: “Đây là Mục gia trồng ra?”

Đại hoàng tử trả lời: “Hồi bẩm phụ hoàng, những thức ăn này đều là vệ quốc hầu và Trần Tiêu tự mình chăm sóc tưới nước, đây là một nhóm thu thập tốt nhất.”

Đức Triệu đế ừ một tiếng, một bên nội vội vã gắp một đũa đặt trong đĩa ở trước mặt hắn: “Mục gia trái lại cố tình, đáng tiếc Mục Trần Tiêu, ngươi có quan hệ tốt với hắn, thường ngày không có chuyện gì làm đi thăm hắn nhiều chút.”

“Hôm nay tính tình Trần Tiêu lãnh đạm rất nhiều, nghĩ đến gặp đại biến, trong lúc nhất thời khó quẹo cua, cũng xa lạ với nhi thần.”

Vọng Thư Uyển.com
“Tính tình thay đổi ngược lại cũng không có gì, dù sao nhân sinh trên đời, tính tình này cũng không thể nhất thành bất biến, chỉ cần không phải lòng mang oán giận là tốt rồi.”


Nhãn thần của đại hoàng tử chợt khẽ động, vội vã đáp lời: “Tính tình của Trần Tiêu phụ hoàng hiểu rõ nhất, hôm nay chân của hắn tàn phế, không thể ra chiến trường nữa, chỉ cảm thấy thẹn với sủng tín của phụ hoàng đối với hắn. Nếu nói oán giận, trong lòng hắn tự nhiên cũng có, dù sao chẳng ai nghĩ tới người Tây Khương lại đa đoan giả dối như thế, dụng độc ở trên chiến trường hoàn toàn hủy hai chân của Trần Tiêu, hắn hận không thể quét sạch Tây Khương, chỉ tiếc hôm nay đến chiến trường cũng không lên được nữa.”

Oán giận trong miệng Đức Triệu đế là chỉ hoàng thất, nhưng đại hoàng tử lại phảng phất nghe không hiểu, chỉ về hướng biên cảnh triều và Tây Khương xung đột.

“Dùng bữa đi.”

Một bữa ngự thiện vắng lặng cứ thế dùng xong, đại hoàng tử trầm mặc đi tới hậu cung gặp mẫu phi hắn.

Thần sắc của hiền phi rất là kích động, không đợi đại hoàng tử hành lễ xong đã đỡ người lên: “Sớm đã ngóng trông ngươi trở về, biên cảnh lạnh khủng khiếp, ngươi có mạnh khỏe không?”

“Để mẫu phi lo lắng, nhi thần hết thảy đều tốt.”

Hiền phi phân phó thị nữ bưng điểm tâm lên: “Dùng bữa với phụ hoàng ngươi ăn cũng chẳng no đi, ăn thêm chút điểm tâm đi, đều là ngươi thứ người thích nhất.”

“Đa tạ mẫu phi.”

Thấy đại hoàng tử tâm sự nặng nề, hiền phi âm thầm thở dài: “Ngươi là đang suy nghĩ chuyện của Mục gia?”

“Mẫu phi, phụ hoàng đối với Mục gia tựa hồ có chút. . .”

“Phụ hoàng ngươi lớn tuổi, người đã già liền dễ nghĩ đông nghĩ tây, hễ suy nghĩ nhiều, rất nhiều sự tình đơn giản liền trở nên phức tạp. Mục gia không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Chuyện trên triều đình một hậu cung phi tần như ta cũng không quản được, mẫu phi chỉ hy vọng ngươi bình an. Trên người ngươi công lao quá nhiều, kế tiếp mẫu phi không hy vọng ngươi đi chiến trường nữa, niên kỷ ngươi không nhỏ, nên định ra một mối hôn sự tốt, cũng tốt sớm ngày để mẫu phi bế tôn tử.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi