QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 59: CÔ NÃI NÃI LÀM CHỖ DỰA

Editor: Luna Huang
Lễ mừng năm mới không có chuyện gì làm, Hứa Vân Noãn liền làm chủ, gọi người môi giới qua, mấy tháng này nàng tích góp từng tí một có được không ít bạc, đỉnh đầu có dư, dĩ nhiên là phải nghĩ biện pháp mua đất.

Người môi giới làm việc chu toàn, hơn nữa biết chuyện của Hứa Vân Noãn, xem nàng thành một vị đại chủ cố, mang tới một quyển sách dày, cặn kẽ ghi lại diện tích phương vị của đất, tùy ý nàng chọn.

Hứa Vân Noãn nhìn chăm chú, Mộ Vũ dẫn quản sự người môi giới đi uống trà nghỉ ngơi.
Hàn Yên cho chút than vào trong lò cho lửa mạnh hơn, sau đó đặt trà trản ở bên tay của Hứa Vân Noãn: “Sao tiểu thư muốn mua thêm điền sản?”

“Đại gia gia ta nói qua, trong tay có lương (thực), trong lòng không hoảng hốt, muốn có lương thực nhất định phải ruộng đồng, hôm nay buôn bán lời không ít bạc, đổi thành điền sản bảo đảm hơn.”

“Nói cũng phải, rau xanh được tiểu thư chiếu cố trưởng thành vô cùng nhanh và khỏe, nếu là đổi thành lương thực, nhất định là hàng năm thu hoạch phong phú.”

“Được rồi, như thế này ngươi đi mời Chu quản gia đi theo, để hắn hỗ trợ nhìn, ta đặt mua điền sản, tốt nhất là cạnh thôn trang của Mục gia, như vậy chăm sóc tiện hơn.”


“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Hàn Yên đi vào thỉnh Chu quản gia, chỉ là một lát sau lại vội vội vàng vàng trở về, trên mặt tràn đầy vẻ kích động: “Tiểu thư mau thu thập tiền viện thu thập, hoàng thượng ban thưởng, lão thái gia và công tử đang bận thiết lập hương án!”

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn nhất động, vội vàng đứng dậy: “Đi tìm một thân xiêm y long trọng chút, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa khi tiếp chỉ.”

“Vâng.”

Hứa Vân Noãn đổi lại một thân la quần thâm tử sắc, phá lệ trang trọng chọn lựa một bộ đồ trang sức Tiền chưởng quỹ đưa tới, nhàn nhạt vẽ trang dung một chút, lúc này mới bước nhanh theo Hàn Yên đi tới tiền viện.

Hương án đã thiết lập xong, Hứa Vân Noãn quỳ gối bên cạnh Mục Thiên Trù, nghe nội thị tuyên đọc ý chỉ của hoàng thượng.

Vọng Thư Uyển.com
“Ứng thiên thuận thời, thụ tư minh mệnh: Mục gia Hứa Vân Noãn phẩm tính lương thiện, đức hạnh kiêm bị, vì trình tặng thuật trồng trọt trong noãn bằng vào đông có công, nay đặc biệt ban thưởng vàng trăm lượng, gấm vóc mười khúc…”


Đồ ban thưởng ngoại trừ một ít vật trang trí, đều là đồ nữ tử có thể sử dụng, nhưng số lượng lại không coi là nhiều.

Hứa Vân Noãn âm thầm nghĩ, thân phận của nàng phổ thông, dâng phương pháp trồng trọt trong noãn bằng lên trong mắt thượng vị giả cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là trên thánh chỉ hoàng thượng chỉ ra ban đồ cho một mình nàng, như vậy là hoàn toàn cắt phần công lao này ra khỏi Mục gia. Đây là không muốn Mục gia tốt?

Tiễn nội thị tuyên đọc thánh chỉ đi, Hứa Vân Noãn mở cái rương ban thưởng ra nhìn.

Mục Thiên Trù nét mặt mang cười: “Mấy thứ này đều là hoàng thượng ban thưởng cho Vân Noãn, mau dời nó vào khố phòng của ngươi đi.”

“Ca ca, biện pháp trồng trọt trong noãn bằng là thông qua đại hoàng tử hiến lên, dùng danh nghĩa Mục gia, vì sao hoàng thượng chỉ thưởng cho một mình ta?”

“Mục gia hôm nay liệt hỏa du phanh, không có công lao này cũng tốt, nhưng ngươi thì khác.” Mục Thiên Trù ngồi vào trên ghế, phất tay để hạ nhân đều lui xuống, ngữ trọng tâm trường nói với Hứa Vân Noãn, “Vân Noãn, tính tình của ngươi thông thấu, có mấy lời ta liền nói thẳng. Mặc dù người là cô nãi nãi của Mục gia, nhưng rốt cuộc cũng không có phẩm cấp, lại không có song thân bảo hộ, hôm nay có hoàng thượng ban thưởng phần thánh chỉ này, đi ra ngoài người khác đều phải coi trọng ngươi một chút, đây chính là chỗ dựa của ngươi.”

Trong lòng Hứa Vân Noãn có dòng nước ấm tan ra, biết Mục Thiên Trù nói đều là xuất phát từ nội tâm: “Chỉ cần có Mục gia Hứa Vân Noãn dựa vào, ta cảm thấy có hoàng thượng ban thưởng hay không cũng không trọng yếu, chẳng lẽ ca ca còn có thể nhìn ta bị người khác khi dễ?”


“Ta tự nhiên là muốn luôn bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, cơ thể của ta không tốt, Trần Tiêu lại tàn tật, đến Mục gia. . . Vân Noãn, là ca ca vô dụng, không thể hoàn thành tốt nhắc nhở của ba vị gia gia ngươi. Bất quá hôm nay ngươi có Tứ Quý các, lại có tay nghề trồng trọt thật là tốt, dù cho không có Mục gia, cũng có thể an an ổn ổn sống sót. . .”

“Ca ca, sao ta cảm thấy trong lời của ngươi còn lời nữa thế?” Thần sắc của Hứa Vân Noãn túc mục, “Trong triều xảy ra chuyện gì?”

Ngại vì thân phận, Tiền chưởng quỹ tra được có phân nửa hợp với mặt ngoài, mặc dù Úc Khoảnh thường xuyên cũng đưa tin tức cho nàng, nhưng cũng đều là Mục Trần Tiêu sàng chọn qua rồi, nếu như hắn không muốn để cho nàng biết được, như vậy tin tức nhất định sẽ sẽ giấu kín.

Mục Thiên Trù suy nghĩ chỉ chốc lát, hơi hé mồm nói: “Đại hoàng tử phủ bên kia. . .”

“Gia gia.” Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ nhúc nhích, trong thần sắc sinh ra chút không đành lòng.

Vọng Thư Uyển.com
Mục Thiên Trù thở dài: “Chuyện này sớm muộn Vân Noãn cũng sẽ biết, không bằng sớm nói cho nàng biết, cũng tốt để cho nàng sớm có chút chuẩn bị. Đại hoàng tử phủ bên kia đã nhận được ý chỉ, hoàng thượng hạ chỉ sắc phong hắn vi Đoan vương.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn run lên: “Đại hoàng tử quân công cao ngất, tuổi cũng có rồi, được sắc phong cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có nghĩa là hoàng thượng nhất định sẽ hạ thủ Mục gia chúng ta.”

“Mục gia chúng ta từ trước thân cận với đại hoàng tử, hắn được phong Đoan vương, có đất phong của mình, có thể bồi dưỡng tư quân cùng phủ binh, nếu như Mục gia cầm binh quyền, hoàng thượng làm sao an tâm được?” Mục Thiên Trù thở dài một tiếng, trong ánh mắt có gì đó cực kỳ đen tối hiện lên.


Hứa Vân Noãn khẽ rũ mắt xuống, trong lòng nhanh chóng tự định giá.

“Vân Noãn, ngươi hẳn là hiểu quan hệ lợi hại trong này. Tuổi tác ta cao, thân thể lại không tốt, lúc nào cũng có thể buông tay nhân gian, chân tàn tật, cả đời cũng khó mà đứng lên nữa, đã không có binh quyền, chẳng khác nào hồ không răng, sống hay chết, tất cả chỉ nằm trong ý niệm của người khác. Ta tự nhiên mong muốn hoàng thượng tâm tồn nhân từ, nhớ kỹ tình xưa, mặc dù thu hồi binh quyền, cũng có thể để Mục gia bình yên sống hết quãng đời còn lại, càng lo lắng là. . . Hoàng thượng muốn trảm thảo trừ căn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”

Mí mắt của Hứa Vân Noãn bỗng nhiên vừa nhảy, chỉ cảm thấy trong lòng trận trận sinh lạnh.

Mục Thiên Trù miễn cưỡng mang mỉm cười: “Bất quá Vân Noãn ngươi yên tâm, ngươi chỉ là cô nãi nãi của Mục gia, quan hệ cũng không xem như thân cận, ta coi như là buông tha cái mạng này, cũng nhất định sẽ cầu hoàng thượng không liên lụy đến ngươi. Còn thứ khác, trên tay ngươi có Nhuận Ngọc các và Tứ Quý các, điền sản thôn trang của Mục gia ta cũng sẽ giao cho ngươi, như vậy bảo đảm tuổi già bình yên không lo.”

Mi tâm của Hứa Vân Noãn khẽ động, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang: “Ca ca không thể nói lời xui xẻo như thế, ta là cô nãi nãi của Mục gia, quan hệ này tự nhiên cực kỳ thân cận, hơn nữa sau này còn muốn cùng vui buồn! Trước khi đến trước, đại gia gia liền nói, Mục gia phú quý, để ta ngây ngô ở chỗ này, sau này xảy ra chuyện gì, Mục gia tất định là chỗ dựa của ta. Mới tới không bao lâu thời gian, ca ca liền đuổi ta đi sao?”

“Ta làm sao muốn đuổi ngươi ra ngoài, chỉ là tình huống lúc này không rõ. . .”

“Tình huống không rõ, vậy nghĩ biện pháp để rõ chút, đây có gì to tát đâu? Ca ca cũng đừng quên, ta gắt gao đắc tội Chu gia, nhất là Chu Ngọc Nghiên, trong lòng nhất định hận không thể bầm thây ta vạn đoạn, chút thời gian trước còn xảy ra xung đột với Thẩm gia, Thẩm Thanh, nét mặt nhìn khoan dung hiền lành, nội tâm lòng dạ hẹp hòi, nếu như ca ca không che chở ta, sau này ta nhất định bị bọn họ mài đến đầu khớp xương đều không còn.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn kiên định: Bây giờ Mục gia không thể làm chỗ dựa cho nàng, vậy nàng nghĩ biện pháp làm chỗ dựa cho Mục gia!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi