QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 7: CÔ NÃI NÃI NGƯƠI ĐƯỢC CHƯA

Editor: Luna Huang
“Ta tự nhiên tin tưởng ca ca.” Hứa Vân Noãn mím môi mà cười, đáy mắt có quang mang ấm áp mọc lên.

Mục gia vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, phí hết tâm tư tốt với nàng, chỉ là đời trước nàng mẫn cảm tự ti, còn một lòng khát vọng thân tình buồn cười, cuối cùng mới bị che tâm trí, không nhìn thấy dụng tâm của bọn họ.

Lúc này Chu quản gia mới dám lên khuyên giải an ủi: “Lão thái gia, cô nãi nãi mệt nhọc, mới vừa vào thành lại bị kinh hách, vẫn là về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Đúng, xem ta thiếu chút nữa quên mất.” Mục Thiên Trù vội vã phân phó chuẩn bị, ánh mắt khiểm nhiên nhìn Hứa Vân Noãn, “Trần Tiêu mang người đi, ta mới nhớ tới lại quên thêm vài thị nữ, đoạn đường này khổ cực ngươi chứ?”

“Trần Tiêu và đám người Chu quản gia chiếu cố ta vô cùng tốt.” Hứa Vân Noãn mỉm cười, một đôi con ngươi đen trong suốt thấy đáy.

Trong lòng Mục Thiên Trù cảm thán, thảo nào đám người Hứa lão gia tử đều thương nàng như nhãn châu như vậy, không chỉ có người đẹp, tính tình này cũng mềm mại khả ái, cười rộ lên càng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, làm cho lòng người uất thiếp không gì sánh được.


Mục Thiên Trù còn muốn hỏi nhiều chuyện liên quan đến đám người Hứa lão gia tử nữa, nhưng lại sợ nhắc tới những thứ này chọc cho Hứa Vân Noãn thương tâm, chỉ có thể kềm chế tâm tư, tự nói với mình còn nhiều thời gian.

Tâm tình kích động bình phục, lúc này Mục Thiên Trù mới chú ý tới cánh tay Hứa Vân Noãn có thương tích: “Thương thế nghiêm trọng không?”

“Trầy sướt chút đỉnh không nghiêm trọng. Ca ca mới vừa rồi vội vội vàng vàng, còn nói cái gì đạp chết ngươi, nhưng chúng ta căn bản không có thương tổn đến ngươi a?” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn nghi hoặc, nhất phó rất không hiểu, nhưng trong lòng sáng tỏ, đã sớm biết được tình cảnh Mục gia không ổn, không nghĩ tới nàng vào thành, đều có thể bị người mưu hại, cũng không biết độc thủ phía sau màn là ai.

Vùng xung quanh lông mày của Mục Thiên Trù khẽ động, những âm mưu tính toán này, làm sao có thể đặt tới trước mặt Vân Noãn?

“Có lẽ là bên dưới khẩn trương nói sai rồi, Vân Noãn không cần lo lắng những thứ này, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt trước, ta đã để cho người ta chọn hai danh thị nữ, nếu là ngươi thấy không tốt, sẽ đổi.”

Khi nói chuyện, hai danh thị nữ bước nhanh tiến lên đón, quay Hứa Vân Noãn quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”

Hứa Vân Noãn gật đầu, rồi nói cám ơn với Mục Thiên Trù, dưới sự hướng dẫn của hai danh thị nữ đi tới Ngưng Thu uyển Mục gia chuẩn bị từ trước.

Nhị Hắc vẫn đi theo bên người Hứa Vân Noãn chạy vào viện tử, ngửi nơi nói, Đại Ngưu cũng theo vô giúp vui, đạp chân, hơi có chút đầu choáng.

Mục Thiên Trù trầm thanh xuống: “Trần Tiêu, Chu quản gia, các ngươi đi theo ta vào thư phòng.”

“Vâng.”

Trong thư phòng, Mục Thiên Trù ho khan hai tiếng, sắc mặt càng phát ra xấu xí: “Tỉ mỉ nói một chút, hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Chu quản gia vội vã mở miệng: “Hồi bẩm lão thái gia, vừa vào kinh thành thì có ngựa thất kinh chạy như bay tới. . .”

“Trần Tiêu, ngươi thấy thế nào?”


Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu ngước mắt, đáy mâu quang mang lạnh lùng: “Gia gia, chuyện hôm nay, chắc là có người khổ tâm mưu hoa. Thứ nhất, ngựa thất kinh kì lạ, thủy chung không người đến nhận. Thứ hai, người thiếu chút nữa bị móng ngựa đạp kia, là cố ý té trên mặt đất, thậm chí còn có xu hướng lăn về phía con ngựa thất kinh kia. Thứ ba, chúng ta vẫn chưa để cho người truyền tin tức, nhưng lời vẫn là rất nhanh đến tai người, đây không tầm thường. Thứ tư, lời nói của người truyền lời, chúng ta đạp chết ngươi ở bên đường, có thể thấy được là cố ý dẫn người lo lắng. . .”

Thần sắc Mục Thiên Trù lãnh ngạnh: “Xem ra, là có người ngồi không yên rồi.”

Chân Trần Tiêu đã không thể đứng lên, Mục gia cũng gần kề suy tàn, nhưng như cũ có người không muốn thấy Mục gia sống yên ổn. . .

Tròng mắt Mục Trần Tiêu lạnh lùng: “Gia gia, nếu như không phải bên người Hứa cô nương có chó mực hỗ trợ, rất có thể thực sự sẽ nháo tai nạn chết người, đến lúc đó bách tính oán giận, muốn công đạo, ta một người tàn phế khuyên bảo không được, sự tình nhất định làm lớn chuyện, đến lúc đó, người nếu là chịu không nổi kích thích. . . Hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nỗi. Đây coi là kế của người, tâm tư thực sự là ác độc!”

“Trần Tiêu, ngươi muốn như thế nào?”

“Gia gia, chân của ta tàn phế, thế nhưng đầu óc vẫn tốt, ta sẽ không để cho người không duyên cớ tính toán Mục gia.”

“Được, ngươi cứ buông tay đi làm.” Sắc mặt Mục Thiên Trù lãnh ý liên tục, Mục gia đã luân lạc tới bực hoàn cảnh này, những người đó nếu là còn muốn bỏ đá xuống giếng, vậy cũng chớ trách hắn cá chết lưới rách!

“Vâng.” Mục Trần Tiêu nói xong, muốn đi ra ngoài, Mục Thiên Trù lại mở miệng gọi hắn lại.

“Trần Tiêu a, ngươi vừa xưng hô Vân Noãn. . .là Hứa cô nương?”


Mục Trần Tiêu ngước mắt, càng phát ra diện vô biểu tình: “Ân.”

“Đó là cô nãi nãi của ngươi, tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhưng bối phận không thể loạn!” Mục Thiên Trù nói rất kiên quyết.

Ngày đã rất khổ, muốn học mua vui trong khổ, tỷ như xem chê cười của tôn tử mình. . .

“Ta cảm thấy Hứa cô nương tốt vô cùng.” Khóe môi Mục Trần Tiêu khẽ mím.

“Cô nãi nãi ngươi xác thực rất tốt, vậy ngươi sau này càng thêm không thể bất kính với nàng, nhớ phải đổi miệng.”

Mục Trần Tiêu: “. . .”

Mới vừa rồi hắn nói là tiếng xưng hô Hứa cô nương này rất tốt.
(Luna: Ngôn ngữ phong phú lắm, nói không rõ bị hiểu lầm là phải rồi)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi