CHƯƠNG 73: TRÊN ĐẦU TA CÓ SỪNG, CÓ SỪNG
Editor: Luna Huang
Mục Trần Tiêu mới vừa vào Ngưng Thu viện, liền thấy dáng dấp của Hứa Vân Noãn đâm vào trong bụi hoa, trong lòng nhất thời căng thẳng, rất nhanh chuyển động xe lăn tiến lên: “Cô nãi nãi!”
Mộ Vũ và Hàn Yên đều sợ choáng váng, sau khi hoàn hồn, cũng chạy đi về phía bụi hoam không nghĩ tới Mục Trần Tiêu còn nhanh hơn các nàng.
Mục Trần Tiêu chạy tới bên bụi hoa, kiệt lực thấp thân đẩy bụi hoa ra: “Ngươi thế nào rồi? Ngã trúng chỗ nào?”
Hai tay Hứa Vân Noãn bụm mặt núp trong bụi hoa: “Ta không sao, các ngươi đều đi đi.”
“Không có việc gì sao lại không đứng dậy?”
Mộ Vũ và Hàn Yên vọt tới bụi hoa, một trái một phải đỡ lấy Hứa Vân Noãn, muốn kéo người lên: “Tiểu thư, người cảm thấy đau chỗ nào?”
Hứa Vân Noãn nhụt chí thả lỏng, nương lực đạo của Mộ Vũ và Hàn Yên đứng dậy: “Mắt cá chân bị trật rồi, hiện tại có chút đau, chỗ khác vô sự, chính là cái trán của ta. . .”
“Phốc. . .” Mộ Vũ vốn giúp đỡ Hứa Vân Noãn phủi bùn đất dính trên người, lúc này thấy mặt của nàng, nhịn không được muộn cười ra tiếng, “Nô tỳ biết sai rồi.”
“Muốn cười thì cứ việc cười đi, ta còn có thể phạt các ngươi sao?” Hứa Vân Noãn thở dài, ai oán nâng mí mắt, tựa hồ muốn coi trộm cái trán của nàng xem có phải đụng sưng rồi hay không.
Mục Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện mới vừa rồi bị hách xuất mồ hôi lạnh cả người, lúc này nhìn một cục u to trên giữa trán của Hứa Vân Noãn, không rõ muốn cười: “Cô nãi nãi làm cái gì vậy, hảo đoan đoan cắm mặt vào bụi hoa?”
Một chân Hứa Vân Noãn nhảy hai bước về phía trước, có chút ai oán nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Ngươi còn không biết xấu hổ cười, còn không phải đều vì ngươi sao?”
Hàn Yên vội vã ở một bên giải thích: “Tiền chưởng quỹ dùng khinh cốt mộc làm xe lăn đưa đến, mới vừa rồi tiểu thư nhất thời hưng khởi, liền ngồi ở xe lăn chơi đùa, mặt đường trải đá sỏi không bằng phẳng, tiểu thư không chú ý, liền. . .”
Lúc này Mục Trần Tiêu mới chú ý tới xe lăn trong bụi hoa, vội vã để Úc Khoảnh vừa chạy tới mang ra.
Vọng Thư Uyển.com
Phản chính cục u trên đầu mấy ngày cũng không xẹp được, cũng không thể vẫn không gặp người, Hứa Vân Noãn thẳng thắn mặc kệ, một chân về phía trước ngồi xuống xe lăn: “Chân của ta không có mấy ngày thì không lành được, vừa lúc xe lăn này mượn ta dùng một chút trước.”
Khóe môi Mục Trần Tiêu vung lên: “Đây không phải là tặng cho ta sao?”
“Không nghĩ tới ngươi cũng là người thích cũ ghét mới, ngươi dùng cái cũ thích hợp trước, cái mới cho ta dùng hai ngày, chờ chân ta lành, thì trả lại cho ngươi.”
“Được.” Mục Trần Tiêu quay đầu phân phó Úc Khoảnh, “Mau đi thỉnh thái y đi qua giúp cô nãi nãi nhìn một cái, trật chân không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Vâng.”
Bản thân Hứa Vân Noãn khom lưng xoa xoa mắt cá chân, nhất phó dáng dấp không phải quá để ý: “Không có chuyện gì, chính là gân có chút sưng, bôi rượu thuốc lên xoa xoa là được.”
“Thương gân động cốt một trăm ngày, không thể không xem thân thể mình ra gì như thế được.” Mục Trần Tiêu không đồng ý nhìn Hứa Vân Noãn, vị tiểu cô nãi nãi này trước đây giáo huấn hắn đạo lý rõ ràng, thế nào đến phiên trên người mình thì tùy tiện không thèm để ý chút nào?
Hứa Vân Noãn cau mũi một cái: “Vậy được rồi.”
Thái y rất nhanh thì chạy tới, cẩn thận giúp Hứa Vân Noãn xem xong, hồi đáp: “Hứa cô nương chỉ là có chút trật, nghỉ ngơi một tháng là không sao.”
“Đa tạ thái y.”
“Không dám nhận.”
Tiễn thái y đi, Hứa Vân Noãn trở về phòng thay đổi xiêm y, sau đó liền chuyển động xe lăn dạo qua lại ở trong viện tử, dáng dấp phá lệ mới lạ.
Mục Trần Tiêu ở một bên bồi, thấy nàng có đôi khi không thể chỉnh được phương hướng, liền kiên nhẫn lên tiếng chỉ đạo.
Mục Thiên Trù nghe nói Hứa Vân Noãn bên này kêu thái y, vội vã chạy tới, vừa vào viện tử, liền thấy hai người đều ngồi ở trên xe lăn, xoay quanh ở trong viện tử.
Mục Trần Tiêu mang trên mặt dáng tươi cười thích ý, mặt mày một mảnh ôn hòa, thỉnh thoảng liền nghiên đầu kiên nhẫn nghe Hứa Vân Noãn nói, là dáng dấp ôn nhu người ngoài chưa từng thấy.
Từ trước hắn cho rằng tôn tử nhà mình lãnh ngạnh như sắt, hôm nay nhìn phân minh cũng có thời gian hóa mềm.
Hứa Vân Noãn chú ý tới Mục Thiên Trù trước, giơ tay lên vẫy vẫy hắn: “Sao ca ca cũng đến rồi?”
“Nghe nói ngươi gọi thái y, cho nên liền đi qua. . . Phốc. . .” Mục Thiên Trù vừa nói vừa đi vào trong viện, mới vừa rồi ở xa không, đến gần mới phát hiện trên mặt mũi trắng nõn của Hứa Vân Noãn có cục u, nhìn qua phá lệ buồn cười, “Ha ha. . .khụ, đây là thương trúng đầu rồi?”
Nụ cười trên mặt Hứa Vân Noãn nhất thời tiêu tán, nhãn thần phá lệ ai oán: “Ca ca, ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi, cười một cái trẻ mười năm, nếu là có thể để ca ca trẻ lại mười tuổi, đừng nói ở trên đầu đụng một cục u, chính là đụng ra hai cái sừng, trong lòng ta cũng cam nguyện.”
“Vân Noãn nha. . . Ha ha.” Tiếu ý của Mục Thiên Trù như cũ không ngừng được, nhưng trong lòng lại hết sức cảm động, “Nếu là đụng phải đầu, sao còn ngồi trên xe lăn?”
Vọng Thư Uyển.com
“Lúc đụng đầu không cẩn thận trật chân, thái y xem qua, nói là dưỡng tốt qua một đoạn thời gian sẽ không sao.”
“Để Mộ Vũ và Hàn Yên chiếu cố tỉ mỉ chút, trật nặng hay nhẹ, vạn lần không nên có thêm bệnh gì.”
“Được, ca ca cứ yên tâm đi.”
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu còn có chuyện phải thương nghị, liền đi thư phòng.
Hứa Vân Noãn ở dưới hành lang phơi nắng một chút, liền chuyển động xe lăn vào nhà.
Bởi vì Mục Trần Tiêu, các nơi ở Mục gia đều tu chỉnh lại, bậc cửa cũng dẹp đi, để tiện cho hắn ra vào, bất quá Hứa Vân Noãn chuyển động xe lăn vào cửa, như cũ phát hiện có nhiều chỗ không thích hợp, âm thầm ghi tạc trong lòng, muốn tìm thời gian sửa lại.
Mộ Vũ và Hàn Yên từ xe lăn đỡ Hứa Vân Noãn xuống, vừa cẩn thận giúp nàng rửa sạch chân bôi rượu thuốc: “Hai ngày này tiểu thư có chuyện gì, cứ gọi hai nô tỳ là được, vạn lần không nên tự cậy mạnh.”
“Được, bất quá bên người ta giữ lại Mộ Vũ chiếu cố là được, Hàn Yên ngươi đi giúp ta nhìn chằm chằm Tứ Quý các đi.”
Hàn Yên kinh ngạc: “Tiểu thư, nô tỳ không có kinh nghiệm gì. . .”
“Ai cũng không phải từ nhỏ đã biết, mấy ngày nay ngươi vẫn theo ở bên cạnh ta, học được không ít, còn kém tự mình đi thử. Hơn nữa còn có đám người Đinh Sơn có thể thương lượng, yên tâm to gan làm là được.”
Trong lòng Hàn Yên thấp thỏm lại kích động, mím môi cung kính hành lễ với Hứa Vân Noãn: “Nô tỳ nhất định dốc hết toàn lực, không cô phụ ủy thác của tiểu thư.”
“Được.” Hứa Vân Noãn nhìn chân của mình, giơ tay lên duỗi người, “Vừa lúc dưỡng chân mấy ngày này, ta nghỉ một chút, chờ thương trên chân lành rồi, có một đống việc phải làm.”
“Đúng nha, tiểu thư mới mua nhiều đất như vậy, chỉ là ngày xuân trồng trọt sẽ tiêu hao không ít thời gian.”
“Nhắc đến cái này, trước cảm thấy bốn mươi mấy người Đinh Sơn đã không ít, nhưng hôm nay phải mở chi nhánh của Tứ Quý các, lại phải trồng trọt đất mới, noãn bằng trong phủ này cũng không có thể nhàn rỗi, nhân thủ rõ ràng không đủ nha!” Hứa Vân Noãn chống má tự định giá, “Ngoại trừ trước bỏ mấy người không an phận, những người như Đinh Sơn thực sự hữu dụng, tính tình sang sảng ngay thẳng, mặc kệ chuyện gì cũng có thể làm cẩn thận tỉ mỉ, nếu là lại có thêm mấy người như thế nữa thì tốt rồi.”
Nghĩ đến đây, nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng ngời: “Không xảy ra, hai ngày này hẳn là có không ít người tìm hiểu tin tức của ta, nếu là có người hỏi, ngươi cứ nói ta bị thương ở trong phủ không ra cửa, hỏi nữa thì cứ im miệng không nói, ta muốn xem thử có thể câu thêm hai con cá hay không.”
Hàn Yên bất minh sở dĩ, lại nghe lời gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”