CHƯƠNG 79: CÔ NÃI NÃI QUYỀN HẠ LƯU NHÂN
Editor: Luna Huang
Úc Khoảnh thận trọng bưng trà trản đi tới: “Công tử, Đoan vương điện hạ phái thái y đi qua, nói là hôm nay sẽ giúp người nhìn chân một chút.”
Đoan vương điện hạ có một mảnh hảo tâm, nhưng hảo tâm này, đều không khác xát muối lên vết thương.
Lần trước thái y hội chẩn hoàn tất, công tử liền nổi giận, lúc này đây nếu là giận nữa, cũng không biết cô nãi nãi có thể đúng lúc đi qua giúp đỡ hay không.
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, thần sắc dị thường trầm tĩnh: “Ta đã biết, thỉnh các thái y đến đây đi, mặt khác phái người đến Đoan vương phủ, thay ta trí tạ.”
“Vâng.”
Úc Khoảnh có chút ngoài ý muốn, lúc này đây, chủ tử dĩ nhiên không ghét?
Các thái y liên tiếp đi tới, quay Mục Trần Tiêu hành lễ, thần sắc phá lệ cung kính cẩn thận.
Mục Trần Tiêu nhàn nhạt gật đầu, không có quá nhiều phản ứng khác.
Cứ theo lẽ thường xem chẩn, xoa bóp, châm cứu, dược dục, thần tình của các thái y đều cùng như lần trước, không có bao nhiêu biến hóa.
“Mục tướng quân, mặc dù bây giờ chúng ta vô pháp giúp tướng quân trị liệu chân, nhưng chỉnh thể đến xem, những ngày qua tướng quân bảo dưỡng không tệ, còn hy vọng tướng quân tiếp tục kiên trì, chúng ta cũng sẽ cố gắng nghiên cứu y thuật, tranh thủ sớm ngày tìm được biện pháp giải quyết.”
“Làm phiền chư vị đại nhân.”
“Mục tướng quân quá mức khách khí, hạ quan đi đầu cáo từ.”
Úc Khoảnh tiến lên giúp Mục Trần Tiêu rửa sạch dược còn lưu lại trên đùi của Mục Trần Tiêu, sau đó một lần nữa thay đổi y sam: “Công tử, có phải nên cùng Đoan vương điện hạ nói một tiếng hay không, sau này không cần làm phiền các thái y nữa.”
“Không cần, các thái y thường xuyên lui tới ở trong phủ, Mục gia chúng ta cũng có thể càng thêm an ổn một ít.”
“Công tử đây là ý gì?”
“Ngươi cho là hoàng thượng thực sự yên tâm Mục gia sao?”
“Thân thể của lão thái gia không tốt, hôm nay không thế nào quản chuyện trong triều, chân công tử cũng như vậy, hoàng thượng còn có cái gì không yên lòng?”
“Chân chính có thể để cho một đế vương yên tâm, chỉ có người chết.”
Úc Khoảnh trầm mặc.
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới bàn, mở một lá thư vừa đưa đến ra, rất nhanh xem lướt qua, thần sắc trên mặt lần thứ hai trầm xuống.
“Công tử, trong quân bên kia lại truyền tới tin tức xấu?”
“Là ta bộ hạ cũ liên quan đến ta, ngươi để người tham tra một chút tin tức của bọn họ, chí ít đừng như đám người của Đinh Sơn, bị tước quân công không nói, còn bị biếm thành nô tịch.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ thông báo cho người chú ý nhiều hơn, chỉ là trong lòng chủ tử cũng không cần hổ thẹn, hôm nay Đinh Sơn bọn họ sống rất vui, hai ngày trước còn tìm thuộc hạ uống rượu, nói đời này chuyện chính xác nhất chính là tìm công tử làm nơi nương tựa, tìm được chủ nhà tốt như cô nãi nãi.”
Thần sắc thanh lãnh của Mục Trần Tiêu hơi có buông lỏng: “Thẩm gia vẫn đang tra tin tức của cô nãi nãi?”
“Vâng, dựa theo phân phó của công tử và cô nãi nãi, đã âm thầm đem tin tức để lộ ra, kế tiếp xem Thẩm gia có mắc câu hay không. Chỉ là thuộc hạ có một điểm không rõ, Thẩm gia phân minh giống công tử cùng ủng hộ đại hoàng tử, vì sao lại đột nhiên quay đầu làm khó dễ chúng ta?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Trong lòng Mục Trần Tiêu đồng dạng tồn nghi hoặc, hắn luôn cảm thấy cô nãi nãi cũng có quan tâm quá mức với Thẩm gia, nhưng hai người là bọn hắn trước chẳng bao giờ có cùng xuất hiện, hẳn là không có bất cứ quan hệ gì mới phải, “Ngươi đi xuống an bài trước đi, những chuyện khác, sau mới nói.”
“Vâng.”
Tiễn Hàn phu nhân vào Đào Bảo nhi lưu luyến không rời đi, Hứa Vân Noãn liền bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính ngày, một lòng mong mỏi Thẩm gia Chu gia âm thầm làm mấy chuyện xấu, cho thêm nàng chút nhân thủ.
Nhuận Ngọc các bên kia, Tiền chưởng quỹ mang theo công tượng khẩn cản mạn cản, chế tạo ra một chiếc đưa đến đưa đến Mục gia.
Hứa Vân Noãn nhìn thấy dị thường mừng rỡ, ngồi lên tự mình thử nửa ngày, sau đó liền dẫn theo xe lăn mới chế xong đi tìm Mục Trần Tiêu tranh công.
Đi tới cửa, lại đợi một lúc lâu mới được mời vào,
Trong lòng Hứa Vân có chút nghi hoặc, sau khi vào cửa không khỏi quan sát nơi nơi, sau đó mở miệng trêu ghẹo Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi ngươi sẽ không phải đang làm chuyện xấu gì chứ, thế nào để ta ở bên ngoài đợi lâu như vậy?”
“Cô nãi nãi nghĩ đi đâu rồi?” Thần sắc trên mặt của Mục Trần Tiêu đạm nhiên, đáy mắt lại hiện lên một tia mất tự nhiên, bị hắn cực nhanh che giấu.
Hứa Vân Noãn vốn là thuận miệng nói chơi, không có được đáp án cũng không thèm để ý: “Tiền chưởng quỹ mới đưa tới một chiếc xe lăn, ngươi mau xem thử.”
Úc Khoảnh liền vội vàng đem đẩy xe lăn mới tới, sau đó đưa quải trượng lên cho Mục Trần Tiêu.
Xe lăn mới dùng khinh cốt mộc thượng thừa nhất, tay vịn và lưng ghế dựa đều dùng da lông bọc lại, góc cạnh lộ ra ngoài mài lán trơn truột, dùng nhuận du tốt nhất mài đánh bóng, chỉ cần nhìn, liền có thể nhìn ra dụng tâm trong đó.
Mãn nhãn của Hứa Vân Noãn đều là chờ mong.
Mục Trần Tiêu nương quải trượng đổi chỗ ngồi vào xe lăn mới, động một cái, trong mắt bị bám tiếu ý nhợt nhạt: “Đích xác nhẹ nhàng thư thích, thật tốt hơn nhiều so với trước, đa tạ cô nãi nãi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Vân Noãn, đã thấy môi nàng khẽ mím, má lúm đồng tiền gương mặt đã không thấy.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức liền vội vàng thu hồi lại tay chuyển động xe lăn, kéo ống tay áo qua che khuất.
Hứa Vân Noãn rất tức giận, trực tiếp không để ý thương trên chân, một tay lấy ống tay áo của Mục Trần Tiêu kéo ra ngoài: “Ngươi lại làm cái gì?”
Vọng Thư Uyển.com
Chỉ thấy trên mu bàn tay của Mục Trần Tiêu mang theo vết thương sâu cạn không đồng nhất, có chút đã vảy kết, có chút còn rất mới mẻ.
“Một chút thương nhỏ, không cẩn thận đập trúng, qua hai là tốt rồi.”
Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, trực tiếp vén ống tay áo của hắn lên, ngữ khí càng phát lãnh: “Xanh xanh tím tím trên cánh tay, cũng là không phải thương va đập do không cẩn thận.”
Nàng một lòng muốn bảo toàn Mục gia, đền bù một chút áy náy trong lòng đại gia gia bọn họ đối với Mục gia, cũng hồi báo đời trước bọn họ yêu quý bảo hộ nàng, nhưng bây giờ, Mục Trần Tiêu lại dằn vặt bản thân như vậy, có thể nào không để cho nàng giận?
“Đều là chút thương ngoài da…” Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thương thế nghiêm trọng thế nào hắn cũng từng chịu rồi, chút vết thương xanh tím trên cánh tay này chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ bị Hứa Vân Noãn nhìn chăm chú vào, luôn cảm thấy trong lòng chột dạ trận trận.
“Mục Trần Tiêu, lần trước ngươi lăn qua lăn lại bản thân một lần, ta thấy ngươi có ý ăn năn, đã bỏ qua cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi vẫn chẳng biết hối cải, như vậy cô nãi nãi như ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.” Hứa Vân Noãn nói xong, nắm nấm tay giơ giơ ở trước mặt hắn.
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu rơi vào trên quả đấm khéo léo tinh xảo kia, trong lòng không rõ hiện lên một ý nghĩ: Tay trắng nõn lả lướt như thế, hẳn là dùng để đeo vàng đeo bạc, đâu phải để đánh người đâu?
Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu dĩ nhiên không lên tiếng nữa, trong lòng càng tức giận.
Đại gia gia nói qua, hài tử nhà mình không hiểu chuyện, đánh một trận là được.
Nếu như không được, đó chính là đánh nhẹ, đánh thêm một trận nữa nhất định được!
“Cô nãi nãi quyền hạ lưu nhân.” Úc Khoảnh một bên thấy chủ tử nhà mình ngây người, vội vã lên tiếng cứu lại, “Thương trên tay công tử cũng không phải tức giận lưu lại…”