QUỐC SẮC SINH KIÊU

Hồ Tông Mậu sắc mặt khó coi, nhưng vẫn cố gắng đè nén tâm tình của mình, nhìn chằm chằm vào Trương Thúc Nghiêm đang chậm rãi đi tới, nói:

- Nếu không vì sứ giả Trương tướng quân phái tới, thành Hạ Châu chưa chắc bị phá công.

- Sứ giả?

Trương Thúc Nghiêm đương nhiên hiểu rõ Hồ Tông Mậu muốn nói gì, cười nhạt nói:

- Lão phu chưa từng phái người nào cả, ngược lại Hà Khôi ngài phái tới đã nói rõ đầu đuôi sự tình, Hồ tướng quân, ngài cũng là tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, sao Sở Hoan chỉ dùng một quỷ kế nho nhỏ liền có thể lừa được ngài vậy? Hoàng Ngọc Đàm không có thư của thượng lão phu, ngài sao có thể tin lời hắn nói?

Hồ Tông Mậu bước tới một bước, nói:

- Bây giờ đã không phải lúc tranh luận việc này, Trương tướng quân, quân Sở đang đuổi theo, ngài và ta vẫn nên tranh thủ thời gian thương nghị làm sao ứng phó truy binh thì hơn.

Trương Thúc Nghiêm thở dài:

- Hồ tướng quân, ngài không giữ tốt Hạ Châu, liên lụy Kim Châu ta cũng phải dính họa binh đao…

Vuốt râu cười nói:

- ...Bất quá Hồ tướng quân ngài cũng không phải tướng lĩnh tầm thường, đã cùng Sở Hoan đại chiến một trận, quân Sở hiện nay e là cũng tổn thương trầm trọng chứ? Hắn muốn đánh tới thành Lan Dịch, còn phải đi qua Lang Nha Cốc, đợi hắn có bản lĩnh xông qua Lang Nha Cốc rồi thương nghị làm sao đối phó cũng chưa muộn.

Hồ Tông Mậu lắc đầu, thấy Trương Thúc Nghiêm chỉ còn cách mình mấy bước chân, thân người đột nhiên căng lên, ngay trong khoảnh khắc đó, Hồ Tông Mậu giống như con thú dữ bị chọc giận, dưới chân dùng lực bật mạnh, cả người phóng thẳng vào đám người Trương Thúc Nghiêm, mọi người chưa kịp hồi phục tinh thần, Hồ Tông Mậu đã cao giọng thét:

- Mau giết bọn chúng!

Trương Thúc Nghiêm đang không hiểu Hồ Tông Mậu kêu có ý gì, thấy Hồ Tông Mậu phóng tới, chỉ nghĩ Hồ Tông Mậu muốn đánh lén mình, giật mình kinh hãi, ngay lúc đó, y chợt thấy trên không trung có một cái bóng, mấy bóng người như chim ưng từ trên trời giáng xuống, rồi một giọng nói lạnh lùng:

- Ra tay!

Các tướng bên cạnh Trương Thúc Nghiêm nhất thời ngây người, cha con Trương Thúc Nghiêm và Trương Hãn cũng không phải ngu ngốc, lập tức hiểu ra, đã kịp rút đao trên tay, Trương Hãn kêu lên:

- Bọn chúng là quân Sở!

Trương Thúc Nghiêm muốn lùi cũng không kịp, đối phương đã phóng tới như tia chớp, tốc độ cực nhanh, lúc nãy y và Hồ Tông Mậu chỉ cách nhau có mấy bước, đám hộ vệ vẫn luôn theo sát bên Hồ Tông Mậu đột nhiên xuất thủ, khoảng cách khá gần, cộng thêm võ công của đối phương đúng là rất cao, Trương Thúc Nghiêm lùi lại một bước, liền thấy hoa mắt, một cánh tay đã lướt tới muốn bắt lấy cổ của y.

- Không được tổn thương cha ta!

Trương Hãn rống to một tiếng, gã ở gần Trương Thúc Nghiêm nhất, rút đao cũng nhanh, lập tức vung đao chém tới bóng người kia. Trương Hãn tập võ từ nhỏ, võ công không tồi, một đao kia mạnh mẽ vô cùng.

Bóng người kia một tay cầm đao, lúc Trương Hãn chém qua, hắn cũng không nhìn liền vung đao lên đỡ, còn tay kia vẫn bắt tới cổ Trương Thúc Nghiêm.

Chỉ nghe một tiếng "choang" thanh thúy, đao của Trương Hãn và người kia bổ vào nhau, Trương Hãn chỉ cảm thấy cổ tay run lên, vừa muốn biến chiêu, liền cảm thấy bên cạnh có một bóng người khác cũng nhào qua phía mình.

Trương Hãn nghe một trận gió lạnh phất tới, biết rõ không xoay người lại sẽ hậu quả khó lường, đành bất đắc dĩ nghiêng người né qua, lật đao đỡ chiêu công kích của địch thủ.

Hồ Tông Mậu như con sói phát điên liều mạng phóng ngang qua đám người sau lưng Trương Thúc Nghiêm, mới chạy được vài bước, đã nghe có tiếng xé gió ở phía sau, y không dám quay đầu, lại nghe “phập” một tiếng, đầu gối chân trái đau đớn kịch liệt, chống đỡ không nổi, ngã xuống mặt đất, y gắng gượng cơn đau nhìn lại, phát hiện đùi trái đã bị một một mũi tên xuyên thấu.

Đám hộ vệ sau lưng Hồ Tông Mậu lúc này cũng như sói điên lao tới trước, mục tiêu của bọn họ đơn giản rõ ràng chính là cha con họ Trương và Hồ Tông Mậu. Các tướng phía sau Trương Thúc Nghiêm cũng đều là tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm sa trường, chỉ hơi ngẩn ra một chút, trong nháy mắt liền hiểu sự tình có thay đổi, đều cao giọng thét lớn, lần lượt rút đao xông lên, có người thấy Hồ Tông Mậu ngã xuống đất, muốn xông tới bảo vệ, nhưng chưa đến gần Hồ Tông Mậu, trước mắt liền thấy có bóng người lóe lên, bên cạnh Hồ Tông Mậu đã có thêm hai người, đúng là hai hộ vệ đi theo Hồ Tông Mậu, cả hai đều vung đao, một người chỉ ngay cổ họng, một người chỉ vào ngực Hồ Tông Mậu, trầm giọng nói:

- Ai dám qua đây, giết chết hắn!

Trương Thúc Nghiêm thấy cánh tay kia bắt tới cổ mình, y ngược lại không hổ là chiến tướng lão luyện, gặp loạn không hoảng, đưa một tay lên, muốn khóa chặt cổ tay người kia. Y mặc dù tuổi trên năm mươi, nhưng động tác không hề chậm, thấy sắp chụp được cổ tay đối phương, trong lòng mừng thầm, y biết một khi đã nắm trúng kinh mạch trên cổ tay, cũng tức là đã nắm lấy mệnh môn của đối phương.

Chỉ tiếc, mắt y chợt hoa một cái, cánh tay kia đột nhiên biến mất, ngay lúc y đang kinh hãi, lại cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, đối phương đúng là xuất quỷ nhập thần, ngược lại nắm trúng kinh mạch trên cổ tay y.

Trương Thúc Nghiêm trong lòng chợt trĩu, cánh tay vừa dùng lực muốn tránh thoát, đã thấy ánh đao lóe lên trước mắt, y càng thêm hoảng sợ, chỉ là lưỡi đao kia không chém đầu hắn, mà gác trên cổ hắn, một giọng nói thản nhiên vang lên:

- Không được động đậy, động một chút, cắt đứt cổ họng ngươi.

Trương Hãn vừa đỡ một đao của địch nhân tập kích, liền vung chân quét ngang về phía hạ bàn người kia. Người kia tung mình nhảy lên, từ trên cao chém xuống Trương Hãn một đao.

Trương Hãn phản ứng nhanh chóng, nâng đao nghênh tiếp, nhưng cây đại đao mới nâng lên nửa chừng, Trương Hãn liền biến sắc, lúc này mới gã phát hiện, thanh chiến đao mình sử dụng nhiều năm đã bị chém đứt làm hai, lưỡi đao gãy ngay đoạn giữa, trên tay chỉ còn lại chuôi đao cùng một nửa lưỡi đao, sự kinh hãi này thật không phải nhỏ, gã chợt nghĩ ra, nhất định là lúc nãy chạm trán một đao với kẻ địch muốn bắt phụ thân, đao của mình đã bị đao đối phương chặt gãy.

Đôi bên quyết đấu, không thể có nửa phần do dự, một khắc do dự lúc Trương Hãn ngây người nhìn nửa thanh đao trên tay, không kịp né tránh, mà đao của đối phương cũng đã chém xuống.

Trương Hãn hồn bay phách lạc, lại không thể làm gì, nhắm mắt lại chờ chết.

Chỉ cảm thấy trên trán lạnh lẽo, lưỡi đao đối phương đã chạm vào trán mình, lúc nhỏ gã theo cha tập võ, cũng từng chém giết trên sa trường, giết qua không ít địch nhân, nhưng lúc này chính mình đối mặt tử vong, cũng sợ mất mật.

Chỉ là, đợi một hồi cũng không cảm thấy đau đớn, thầm nghĩ chẳng lẽ chết sẽ không đau, không nén được mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, người trước mắt không có chém đầu gã làm đôi, đao pháp của đối phương rõ ràng là cao thâm vô cùng, lưỡi đao vừa chạm đến trán gã thì đã người kia thu lực lại, chỉ một chút nữa thôi chắc chắn sẽ để lại

vết thương.

Người kia chính là thuộc cấp bị thương của Hồ Tông Mậu, trên đầu quấn băng, cả một bên mắt cũng bị băng kín, lúc này, con mắt còn lại nhìn gã sắc bén như dao.

Các tướng Kim Châu vốn muốn xông lên chém giết, thế nhưng sự việc xảy ra hết sức bất ngờ, hơn nữa chiến đấu cũng chấm dứt trong nháy mắt, chỉ một thoáng, cha con họ Trương đều đã trở thành tù binh dưới đao, mà Hồ Tông Mậu lúc này cũng bị khống chế. Hồ Tông Mậu bị mũi tên bắn trúng, quay lại nhìn đội hộ vệ của mình, liền thấy một hộ vệ tướng mạo chất phác chẳng biết từ lúc nào đã cầm cung tiễn trên tay, mũi tên kia nhất định là do hộ vệ đó bắn ra.

Thấy cha con họ Trương bị bắt giữ, các tướng Kim Châu nào dám tiến lên, chỉ đứng đó hô quát, binh lính thành Kim Châu cạnh đó cũng chạy lại, vây lấy đám người Hồ Tông Mậu vào giữa, trong ba lớp ngoài ba lớp, kín không kẽ hở.

Có thuộc cấp lạnh lùng quát:

- Mau thả Trương tướng quân và thiếu tướng quân ra, nếu không các ngươi chết không có chỗ chôn.

Người bắt giữ Trương Thúc Nghiêm là một gã hộ vệ trẻ tuổi nhìn qua rất tầm thường, chỉ là cây đao trong tay hắn vô cùng quái dị, toàn thân một màu đỏ máu, giống như ngâm trong máu lấy ra vậy.

Hộ vệ trẻ tuổi nhìn quét qua một vòng binh tướng Kim Châu, đẩy Trương Thúc Nghiêm ra phía sau, hai hộ vệ khác nhanh chóng đón lấy, hộ vệ kia lúc này mới thu hồi thanh đao đỏ rực, thản nhiên nói:

- Trước khi chúng ta chết không chỗ chôn, ta cam đoan với các ngươi, Trương tướng quân và thiếu tướng quân của các ngươi trước tiên sẽ đầu rơi xuống đất, nếu các ngươi không tin, thì cứ thử một lần xem!

Tướng sĩ Kim Châu quay mặt nhìn nhau, cha con họ Trương ở trong tay đối phương, ai cũng không dám hành động tùy tiện.

Hai tròng mắt Trương Thúc Nghiêm vẫn còn chưa tan hết vẻ kinh hãi, ánh mắt y chậm rãi nhìn Hồ Tông Mậu đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói:

- Hồ Tông Mậu, ngươi đây là muốn làm gì?

Hồ Tông Mậu mặt xám như tro, thở dài:

- Trương Thúc Nghiêm, tới bây giờ ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì sao?

- Thì ra ngươi đã đầu hàng Sở Hoan.

Trương Thúc Nghiêm nắm chặt hai tay, ánh mắt hiện ra vẻ giận dữ:

- Ngươi cái thứ ăn cây táo, rào cây sung, lại dám dẫn người tới hại lão phu?

Hồ Tông Mậu nói:

- Trương Thúc Nghiêm, ngươi trước giờ tự xưng anh minh, hôm nay cũng phục rồi chứ?

- Lão phu muốn đem ngươi chém ra ngàn mảnh.

Trương Thúc Nghiêm không ngờ, đám hộ vệ Hồ Tông Mậu dẫn theo đều là quân Sở giả trang, chưa đánh trận nào mà mình đã rơi vào tay quân Sở. Trương Thúc Nghiêm chỉ cảm ức không nói nên lời, chỉ là trên mặt vẻ tức giận dần dần tan biến, trở nên bình thản, nhìn hộ vệ trẻ tuổi bắt mình, nói:

- Các ngươi quả nhiên là thân thủ bất phàm, lão phu bội phục, chỉ là các ngươi đi theo lầm người, đừng sai lầm tiếp nữa.

- Hả?

Hộ vệ trẻ tuổi cười nói:

- Trương tướng quân sao lại nói như vậy?

- Sở Hoan chiếm được Hạ Châu thì thế nào?

Trương Thúc Nghiêm thở dài một tiếng, ý tứ sâu xa nói:

- Hắn ở Tây Bắc chẳng được lâu đâu, Bắc Sơn và Thiên Sơn đã kết minh, Chu tổng đốc và Tiếu tổng đốc muốn liên thủ đối phó Sở Hoan, các ngươi đều là dũng sĩ tinh nhuệ, cần gì để Sở Hoan liên luỵ? Nếu các ngươi thả lão phu, lão phu cam đoan, nhất định sẽ để các ngươi thăng quan tiến tước, từ nay về sau, đảm bảo các ngươi vinh hoa phú quý cả đời.

Hộ vệ trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Điều kiện của Trương tướng quân thật hấp dẫn!

- Lão phu xưa nay luôn giữ đúng lời hứa.

Trương Thúc Nghiêm nghiêm mặt nói:

- Chính các ngươi cũng nhìn thấy, ở đây đều là người của lão phu, các ngươi không ra khỏi thành Lan Dịch được đâu, muốn toàn bộ chết ở chỗ này, hay muốn cả đời vinh hoa phú quý, rất dễ chọn mà phải không?

Hộ vệ trẻ tuổi thở dài:

- Trương tướng quân, ngài suýt chút thuyết phục được ta.

Lại nghe giọng Hồ Tông Mậu cách đó không xa truyền đến, mang theo chút ý tứ giễu cợt, nói:

- Trương Thúc Nghiêm, đừng tốn công vô ích nữa, cho dù ngươi có thể thuyết phục người trong thiên hạ phản bội Sở Hoan, nhưng không thuyết phục được hắn đâu!

Trương Thúc Nghiêm cau mày nói:

- Vì sao?

- Bởi vì hắn chính là Sở Hoan.

Lời của Hồ Tông Mậu mang theo chê cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi có thể thuyết phục hắn phản bội chính mình?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi