QUỐC SẮC SINH KIÊU

Lâm Lang khẽ giật mình, thấy Sở Hoan có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, nghi hoặc hỏi:

- Sở lang, chẳng lẽ ý chàng là Lưu Ly tỷ tỷ không phải thực sự tới tìm thúc phụ của nàng?

Lâm Lang là một thiếu phụ cực kỳ thông minh, chỉ một câu nghi vấn của Sở Hoan, nàng lập tức cảm giác được trong lời nói có vấn đề.

Sở Hoan cọ cằm vào trán Lâm Lang, khẽ nói:

- Cũng không phải như vậy, chỉ là có chút nghi hoặc, nàng ta dù gì cũng là người nhà quan phủ, đất Tây Bắc loạn lạc khắp nơi, ở đâu cũng có giặc cướp, nếu muốn tìm người nhà của mình, với địa vị của nàng ta ở kinh thành, đại khái có thể phái người đi tìm, cần gì phải tự mình đi? Hơn nữa... Trượng phu của nàng ta, có thể yên tâm để nàng đi Tây Bắc như vậy sao?

Trong lòng hắn đang do dự, có nên nói thân phận thật của Lưu Ly phu nhân cho Lâm Lang biết không, bất quá lại cảm thấy trong tình huống bây giờ, Lâm Lang biết ít càng tốt.

Lưu Ly phu nhân giấu diếm thân phận của mình, tất nhiên có thâm ý khác, mình cũng không cần nói rõ với Lâm Lang.

Bất quá, trong lòng hắn đúng là rất thắc mắc, như hắn từng nói, Lưu Ly phu nhân là người phụ nữ được thái tử sủng ái nhất, thái tử biết rõ Tây Bắc rối loạn, thì sao có thể yên tâm để Lưu Ly phu nhân đi Tây Bắc chứ?

Thái tử dù sao vẫn rất có thực lực, nếu Lưu Ly phu nhân thật sự có thân nhân ở Tây Bắc, thái tử đại khái có thể phái người đi tìm, cũng không cần Lưu Ly phải tự mình đến đây.

Sở Hoan loáng thoáng cảm thấy mục đích chuyến đi này của Lưu Ly phu nhân không hề đơn giản, nhưng cuối cùng nàng ta muốn làm gì, hắn đúng là mờ mịt không biết.

- Sở lang, chàng cũng đừng nghĩ quá nhiều.

Thấy Sở Hoan cau mày, Lâm Lang dịu dàng khuyên nhủ:

- Dù sao nàng cũng chỉ có một người thân, phái người khác đi, có lẽ nàng sợ người ta không làm hết sức mình... Thật ra thân thế của nàng cũng rất đau khổ, nhớ nhung người thúc phụ duy nhất, cũng hợp tình hợp lý thôi mà.

- Thân thế đau khổ?

Sở Hoan nhìn nửa bên mặt xinh đẹp của Lâm Lang, hỏi:

- Nàng biết thân thế của nàng ta sao?

- Sở lang không biết sao?

Lâm Lang hơi kinh ngạc, lập tức tự nhiên cười nói, nói:

- A..., chàng ở kinh thành mặc dù có gặp qua nàng, nhưng nàng cũng chưa chắc sẽ nhắc đến thân thế trước mặt chàng.

Lâm Lang âm thầm thở dài:

- Trước khi lên đường đến Sóc Tuyền, thiếp và Lưu Ly tỷ tỷ vẫn luôn đồng hành, cũng có nói một chút chuyện nhà, thật ra... thật ra nàng là người rất tốt... !

Sở Hoan mỉm cười.

Lưu Ly phu nhân sắc nước hương trời, dù là nam hay nữ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đều không thể nảy sinh phản cảm, ngược lại, chỉ có thể là rất có hảo cảm, ngay bản thân Sở Hoan, dù khá hoài nghi mục đích chuyến đi này của Lưu Ly phu nhân, nhưng sâu trong lòng hắn, cũng không chán ghét Lưu Ly phu nhân.

Lâm Lang mặc dù cũng là một đại mỹ nhân, nhưng nhìn thấy nhan sắc nghiêng thành của Lưu Ly phu nhân, tất nhiên cũng không sinh ra phản cảm gì, hơn nữa Lưu Ly phu nhân khí chất dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, hết sức ôn hòa mềm mại, phàm là người từng nói chuyện với nàng ta, cũng sẽ bị khí chất dịu dàng đoan trang của nàng ta hấp dẫn.

- Hai người đã nói những gì?

Sở Hoan không hiểu về Lưu Ly phu nhân cho lắm, chỉ biết sơ sơ là, Lưu Ly phu nhân cũng là người Tây Bắc, cha là một vị đại phu y thuật cao minh, hình như lúc nhỏ Lưu Ly phu nhân cũng theo phụ thân của nàng học tập y thuật, tật chân của thái tử, sau khi nửa thân dưới bị tê liệt, đám thái y trong Thái Y Viện không có biện pháp chữa trị, hết cách, thái tử đành sai người dán thông báo tìm người chữa bệnh.

Người xin đến chữa bệnh khá đông, mà Lưu Ly phu nhân ở trong số đó, Sở Hoan chỉ biết Lưu Ly phu nhân cuối cùng được chọn ở lại bên người thái tử trị liệu tật chân, thật ra Lưu Ly phu nhân vì sao mà được chọn, Sở Hoan vẫn không thể xác định, hắn không biết Lưu Ly phu nhân có thật sự là y thuật hơn người không, hay đơn giản chỉ vì thái tử nhìn trúng nhan sắc khuynh thành của Lưu Ly phu nhân.

Chí ít Sở Hoan biết, thái tử cuối cùng vẫn nạp Lưu Ly làm thiếp, mà Lưu Ly phu nhân cũng luôn ở bên cạnh chiếu cố sinh hoạt của thái tử, cũng vừa để chữa trị chân cho thái tử.

Không biết bệnh chân của thái tử có thật nghiêm trọng hay không, hay là y thuật của Lưu Ly phu cũng không phải tuyệt thế, chí ít Lưu Ly phu nhân vào phủ thái tử nhiều năm, chân của thái tử hình như không có chuyển biến tốt đẹp gì, vẫn hàng ngày ngồi trên xe lăn, Sở Hoan còn từng một lần suy đoán, có lẽ thái tử cuối cùng chỉ là coi trọng sắc đẹp của Lưu Ly phu nhân, có giai nhân quốc sắc như vậy bên người, cho dù hai chân tàn phế, nhưng có thể được giai nhân ngày đêm chăm sóc, có lẽ tàn tật cũng không đáng sợ lắm.

- Sở lang, chàng có biết, tổ tiên của Lưu Ly tỷ tỷ là theo thương đội Tây Vực đến đây chứ?

Đôi mắt Lâm Lang xinh đẹp, lông mi chớp động:

- Lưu Ly tỷ tỷ nói, rất nhiều rất nhiều năm trước, vào thời ông cố của nàng, có một thương đội từ Tây Vực xa xôi mà tới, nàng còn nhớ rõ, quốc gia của tổ tiên nàng, gọi là Cổ Tư La.

- Cổ Tư La?

Sở Hoan suy nghĩ, không chút ấn tượng, cũng biết Tây Vực lớn nhỏ có đến mấy chục quốc gia, mấy cái tên nước kia, nghe vào tai người Trung Nguyên, đều là vô cùng cổ quái, nước Cổ Tư La này chắc là một nước nhỏ trong các nước ở Tây Vực, sau khi đường mua bán giữa vương triều Trung Nguyên và Tây Vực bị người Tây Lương chặn đứt, người Trung Nguyên cũng đã rất ít khi nhắc đến các nước Tây Vực, cho nên những cái tên nước khó nghe kia, bây giờ nghe lại càng rất khó nghe.

- Đúng vậy, hình như gọi là nước Cổ Tư La.

Lâm Lang rúc vào ngực ái lang, một ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng vẽ vẽ vòng tròn trên lồng ngực Sở Hoan:

- Lúc tổ tiên của Lưu Ly tỷ tỷ tổ tiên ở nước Cổ Tư La, chính là đại phu rất nổi tiếng, ở quốc gia của bọn họ, đại phu tế thế cứu người là nghề nghiệp cao quý, khi đó Tây Vực và Trung Nguyên còn thông thương, thương đội tới lui cũng không ít, bất quá hai nước xa cách nhau quá, núi cao đường xa, cho nên lúc thương đội đến Trung Nguyên mua bán, chẳng những mang theo một lượng lớn hàng hóa, còn phải mang thật nhiều thức ăn nước uống, quan trọng nhất là, mỗi thương đội, ít nhất đều cần có một đại phu đi theo, nếu không, giữa đường có người bị bệnh, không ai trị liệu, vậy cũng chỉ có thể chờ chết... !

Sở Hoan một tay nắm tay Lâm Lang, bàn tay to lớn đang quàng lấy eo Lâm Lang cũng đã trượt xuống phía dưới, xuống đến cặp tuyết đồn bóng loáng như sứ của Lâm Lang, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi:

- Tổ tiên của nàng ta đi theo thương đội mà tới?

Lâm Lang "Ừ" một tiếng, nói:

- Thật ra thường xuyên có thương đội tìm tổ tiên của nàng cùng đi Trung Nguyên, chỉ là vị tổ tiên kia của Lưu Ly tỷ tỷ vị không nỡ vứt bỏ người nhà, nên vẫn không nhận lời. Theo lời nói của Lưu Ly tỷ tỷ, vị tổ tiên kia có mấy người con gái, có một lần, một đứa con trai của ông ta đắc tội với một viên quan, bị người hãm hại bỏ tù, hơn nữa bị phán án tử hình, ở quốc gia bọn họ, có thể dùng tiền tài đổi lấy sinh mệnh, bất quá vô cùng đắt đỏ, tổ tiên của nàng vì cứu con mình, nghĩ hết biện pháp, nhưng cuối cùng vẫn không gom đủ tiền, vừa lúc đó có một thương đội đang chuẩn bị xuất phát đi Trung Nguyên, biết được chuyện này, liền đến tìm ông ta, trả cho ông ta một số tiền lớn, chẳng những đủ chuộc con mình, còn đủ để ông ta có thể sắp xếp cho người nhà của mình.

Sở Hoan vuốt ve tuyết đồn của Lâm Lang, có lẽ là thân thể nở nang trắng nõn của mỹ nhân nằm trong ngực kia quá mềm mại quá mức mê người, Sở Hoan chỉ cảm thấy súng ống lại rục rịch, Lâm Lang còn đang nói chuyện, cảm giác được vùng bụng bằng phẳng mềm mại có cái gì dần dần cứng lên, đang chống vào da thịt mềm mại của nàng.

Nàng đương nhiên biết là xảy ra chuyện gì, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ khẩn trương, tối nay bị Sở Hoan tới tới lui lui thay đổi đủ loại tư thế, dây dưa cả buổi tối, chỗ màu mỡ ấy của nàng có chút đau nhức, nóng rát, không thể chịu đựng Sở Hoan lại chinh phạt nữa, vội vã vươn tay bắt lấy, run giọng nói:

- Sở lang, chàng... chàng lại làm chuyện xấu... !

Sở Hoan cũng biết giai nhân trong ngực đúng là không chịu nổi nữa, nếu không nàng đương nhiên sẽ không sợ mình tiến vào, dịu dàng nói:

- Đừng sợ, phản ứng bình thường, nàng nói tiếp đi.

Lâm Lang biết ái lang của mình ở giường chỉ thích làm chuyện xấu, sợ trong lúc bất tri bất giác bị ái lang đánh lén tiến vào, một tay ngọc bắt lấy chỗ kia, cũng không buông ra, lúc này mới nói:

- Vị tổ tiên kia của Lưu Ly phu nhân dàn xếp tốt người nhà, rồi mới theo thương đội lên đường, bất quá trước khi rời đi, ông ta nghĩ đến đứa con trai bị họa kia của mình, sợ hãi hắn còn có thể gặp rắc rối, cho nên dứt khoát đưa hắn mang bên người. Vốn là thương đội đều hạn chế số người, trên đường đi, nhiều người chẳng khác nào thêm một phần hao tốn, dù là nước và thức ăn, cũng chỉ đủ cho từng người, cho nên mỗi người trong thương đội, đều phải có tác dụng, dẫn theo một đứa trẻ mười mấy tuổi, thương đội ban đầu cũng không đồng ý, bất quá cũng may cái đứa bé kia mặc dù tính tình bất hảo, nhưng từ nhỏ theo phụ thân học tập y thuật, trong phần đông các thiếu niên, ngộ tính đối với y thuật của hắn lại cao nhất, thương đội cảm thấy cái đứa bé kia trên đường có lẽ còn có thể giúp đỡ, cuối cùng vẫn đồng ý dẫn theo... !

Sở Hoan yên tĩnh lắng nghe, chỉ là cảm giác súng ống nằm trong bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lâm Lang đặc biệt thoải mái, thân thể không kìm được hơi động đậy, Lâm Lang nhẹ nhẹ dùng sức vuốt một chút, Sở Hoan lúc này mới ngoan ngoãn, Lâm Lang cũng biết, thân thể tươi non mềm mại của mình sẽ khiến Sở Hoan nghĩ lung tung, kéo xiêm y che trên người xong, mới nói tiếp:

- Bọn họ đi đến Trung Nguyên, muốn giao dịch hàng hóa, hơn nữa cố gắng bán được giá cao, còn muốn tìm hàng đẹp ở Trung Nguyên để mang về Tây Vực, cho nên ở lại Trung Nguyên ít nhất cũng hai năm.

Sở Hoan nói:

- Cái này ta biết, ta nghe nói Tây Vực có rất nhiều thương nhân, cả đời chỉ cần đến Trung Nguyên hai chuyến, thì khi về quốc gia của mình, cũng đã thành giàu có vô cùng, bất quá một chuyến đi về, phải mất mấy năm thời gian, hơn nữa trên đường tràn ngập nguy hiểm, đó đúng là dùng tính mạng đổi lấy tiền tài.

Hỏi:

- Lưu Ly phu nhân ở lại Trung Nguyên, vậy chẳng lẽ tổ tiên nàng ta không trở về Tây Vực?

- Đứa trẻ biết y thuật kia sau khi đến Trung Nguyên, bị cảnh tượng ở Trung Nguyên làm cho kinh ngạc vô cùng, hơn nữa thời gian hai năm ở trong thương đội, hắn đã thích một cô gái Trung Nguyên.

Lâm Lang buồn bã nói:

- Đợi đến lúc thương đội chuẩn bị xong, mang hàng hóa chuẩn bị trở về, hắn đã cùng cô nương kia tự định chung thân, hắn vốn định mang theo cô nương kia cùng đi, nhưng cô nương kia bỏ không được quê hương mình, vạn dặm xa xôi đi đến Tây Vực, đối với cô nương kia mà nói, tràn đầy nguy hiểm, hắn không muốn lìa xa cô nương kia, cuối cùng quyết định ở Trung nguyên, phụ thân của hắn cũng không có ngăn cản, mà lại chúc phúc cho bọn hắn, thương đội thậm chí cho hắn một số tiền khá lớn, đứa bé trai kia, chính là ông cố của Lưu Ly phu nhân.

Sở Hoan thở dài:

- Không ngờ ông cố của Lưu Ly phu nhân lại có một câu chuyện tình yêu lãng mạn như vậy.

- Sau khi ông cố của Lưu Ly tỷ tỷ ở lại, một đời rồi đến một đời, gia tộc bọn họ vẫn luôn nghiên cứu y thuật, dần dần cũng có chút danh tiếng ở Tây Bắc.

Lâm Lang nói khẽ:

- Mãi đến đời Lưu Ly tỷ tỷ, phụ thân của nàng cũng rất yêu mẹ nàng, nhưng sau khi sinh Lưu Ly tỷ tỷ, mẹ nàng bỗng nhiên qua đời, nghe nói là mất vì bệnh, phụ thân nàng hối hận chồng chất, từ đó về sau, mỗi ngày đều nói mình là một tên đại phu vô dụng... !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi