QUỐC SẮC SINH KIÊU

Ánh đuốc lập lòe, bên trong thạch thất vô cùng quỷ dị, nói chuyện bên cạnh bộ xương trắng trong một không gian âm u, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

- Ngươi nói, trừ ngươi và Dược Ông, còn có hai người nữa còn sống?

Sở Hoan chăm chú nhìn Tân Quy Nguyên:

- Sao hai người này lại trở thành phản đồ?

- Sau tràng nội chiến năm đó, người của chúng ta cũng chẳng còn lại mấy, vấn đề lương thực cũng xem như tạm thời được giải quyết. Lúc ấy, ta đã bị trọng thương, Dược Ông cần chăm sóc Đại Vương, còn phải trị thương giúp ta, nhưng chúng ta cũng không thể ở đây chờ chết.

Lưu Ly hỏi:

- Các ngươi vẫn tiếp tục tìm cửa hang?

Lão gật đầu:

- Đúng. Lúc ấy không đủ người, chỉ có thể để cho hai tên phản đồ kia đi tìm cửa ra. Hai người bọn chúng vẫn thể hiện lòng dạ son sắt với Đại vương, chúng ta hoàn toàn không thể ngờ khi ấy chúng đã có dã tâm. Thời gian trôi qua, mấy trăm người tìm lối ra đều không có kết quả, chúng ta nghĩ hai người bọn chúng chắc cũng không có thu hoạch gì... Hai người này vẫn luôn giả vờ giả vịt, tựa như thực sự không thu hoạch được gì.

Sở Hoan nhướn mày:

- Nói vậy tức là hai người bọn họ thực sự đã tìm được lối ra?

- Không sai!

Tân Quy Nguyên căm hận:

- Về sau chúng ta mới biết, bọn chúng vô cùng may mắn, quả thực đã tìm được một lối ra, cũng là lối ra duy nhất!

- Lối ra ở đâu?

Sở Hoan nhịn không được cười hỏi.

Tân Quy Nguyên cười hắc hắc hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn biết lắm sao?

Lão lại lắc đầu:

- Lúc này ta chưa thể nói cho ngươi biết. Chờ ngươi nghe ta kể hết, khi đó, ngươi tự lựa chọn, có nguyện ý biết lối ra hay không?

Lưu Ly nhíu mày hỏi:

- Vì sao hai người bọn họ phải lừa các ngươi? Đã tìm được lối ra sao không nói rõ với các ngươi?

- Ta đã nói rồi, hai tên phản đồ kia có tâm hai người.

Tân Quy Nguyên siết chặt nắm tay răng rắc:

- Bọn chúng đã mưu đồ từ đầu, chuẩn bị đầu hàng quân Tần.

- Đầu hàng?

Tân Quy Nguyên cười lạnh:

- Có lẽ, bọn chúng nghĩ việc phục quốc Tây Xương là vô vọng, bọn chúng đi nương nhờ người Tần mới có thể tiếp tục được hưởng vinh hoa phú quý...

Lưu Ly nói:

- Nếu quả thực bọn họ đi nương nhờ nước Tần, chỉ cần rời khỏi nơi này, báo vị trí của Tây Xương Vương cho nước Tần coi như đã lập đại công, đương nhiên vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.

- Thực sự bọn chúng đã nghĩ vậy, bán đứng Đại vương, đổi lấy vinh hoa phú quý. Có điều, bọn chúng còn muốn làm một chuyện khác, đã đi nương nhờ nước Tần, đương nhiên còn muốn dâng lên nước Tần một món đại lễ...

Sở Hoan vuốt cằm:

- Nếu nói muốn dâng đại lễ, thì lễ vật tốt nhất không gì qua đầu của Tây Xương Vương đi.

- Bọn chúng có tâm này, nhưng không có gan này. Đại vương văn võ song toàn, cho dù thân thể suy yếu bọn chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Ly ngạc nhiên:

- Vậy bọn chúng muốn dâng hậu lễ gì lên nước Tần?

Tân Quy Nguyên không nói gì, chỉ duỗi một tay chìa bàn tay ra trước mặt hai người, trong lòng bàn tay lão, chẳng biết từ khi nào đã có một viên đá...

Thấy viên đá trong tay lão, đồng tử Sở Hoan co rút lại, cho dù hắn vẫn cố che giấu ý nghĩ của mình nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được mà giật giật vài cái.

Nếu hắn không nhìn lầm, đây là khối đá thứ tư mà hắn đã thấy.

Trên đời này, có đủ loại đá, nham thạch, khoáng thạch, ngọc thạch, đá cẩm thạch... duy chỉ có viên đá trước mặt lúc này hắn vẫn còn nhớ y nguyên, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra...

Có lẽ cho tới lúc này, hắn vẫn không thể kết luận được đây có đúng là một viên đá hay không.

Từ khi đoạt được viên đá màu hồng trong tay Lâm Đại Nhi, viên màu trắng trong tay Hiên Viên Thiệu, viên màu xanh lá do Hoàng hậu đưa cho Tề vương nhưng lại bị Tề vương tặng cho Mạc Lăng Sương, viên đá trước mặt này, nhìn một cái hắn đã kết luận được chắc chắn có cùng một nguồn gốc với ba viên kia.

Từ khi có được viên đá màu đỏ, mỗi lần nhìn thấy viên đá giống như thế, hắn đều giật mình.

Hắn thực sự không thể ngờ, Tân Quy Nguyên lại mang ra một viên...

Viên đá này có hình dáng gần như giống như đúc với ba viên kia, khác biệt duy nhất là viên đá này có màu xanh da trời.

Màu xanh thanh u, dưới ánh lửa lại nhàn nhạt tỏa sáng.

Thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, Lưu Ly hỏi:

- Công phó đã từng thấy viên đá này chưa?

Sở Hoan lắc đầu:

- Ta chỉ hiếu kỳ thôi, chẳng lẽ đây là hậu lễ mà Tân Tướng Quốc nói?

Tân Quy Nguyên cười lạnh:

- Có phải trong mắt ngươi nó chỉ là một viên đá bình thường?

Sở Hoan thở dài:

- Ta cũng không nói là không phải, chỉ là ta rất không hiểu, chẳng lẽ viên đá kia còn có giá trị hơn vàng bạc châu báu? Hai tên phản đồ kia tìm nước Tần mà nương tựa, nếu chỉ lấy tảng đá đó tới, không sợ bị nước Tần cho là đùa giỡn mà xử tử sao?

Tân Quy Nguyên cười phá lên ha hả. Nghe tiếng cười quỷ dị đó, Sở Hoan muốn nổi da gà, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lần này, hắn đã hiểu sự tồn tại của bức Khổng Tước, giải đáp được một bí ẩn, chỉ mong có thể biết rõ bí mật của viên đá kia từ chỗ Tân Quy Nguyên.

Hắn không biết đến tột cùng là có bao nhiêu viên đá như vậy, nhưng ba viên đá trước kia, người giữ cũng không phải người bình thường.

Tuy viên màu đỏ đoạt được từ chỗ Lâm Đại Nhi, nhưng người thực sự sở hữu là Thiên bảo Đại tướng quân Lâm Khánh Nguyên. Kẻ có được viên màu trắng là Hiên Viên Thiệu, là võ tướng số một đế quốc. Viên màu xanh lá, người giữ cũng là Hoàng hậu.

Hôm nay, viên màu xanh da trời xuất hiện trong tay Hắc y thần tướng nước Tây Xương, đương nhiên càng khiến cho Sở Hoan muốn biết đến tột cùng nguyên nhân là vì sao.

Tân Quy Nguyên cười một hồi mới hừ lạnh:

- Thân phàm mắt tục, đương nhiên không thể nhìn ra được sự ảo diệu của khối Phật ngọc này.

- Phật ngọc?

Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

- Thì ra nó được gọi là Phật ngọc. Nhưng xem ra không giống một viên ngọc.

- Đây là Phật ngọc, đương nhiên những loại ngọc thường tục không thể so sánh.

Lưu Ly nhẹ nhàng bước lên một bước, dò xét khối Phật ngọc màu xanh, ngạc nhiên hỏi:

- Tân Quốc Tướng, ngươi vừa nói, hậu lễ hai tên phản đồ kia muốn dâng lên nước Tần chính là khối Phật ngọc này?

- Không phải một khối, mà là sáu khối! Đây chỉ là một trong số sáu khối đó mà thôi. Còn năm khối khác, hiện không ở trong tay ta.

Sở Hoan thầm nghĩ, thì ra loại đá này có sáu viên, kể cả khối Phật ngọc màu xanh này mình đã thấy bốn viên. Không biết hai viên khác ở đâu?

Lưu Ly nghi ngờ hỏi:

- Vậy năm khối kia ở đâu?

- Đây cũng là đáp án ta muốn biết.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Năm đó, sáu khối Phật ngọc đều ở trong tay Đại vương, chính là trân bảo hiếm thấy mà Đại vương coi như tính mạng... Năm đó, Trúc La Nghiêm đại sư đã tặng bảo vật cho Đại vương. Đại vương chính là quốc quân đầu tiên quy y Tâm Tông, Tâm Tông hết sức coi trọng Đại vương, cho nên đặc biệt tặng cho sáu khối Phật ngọc.

Lưu Ly hỏi:

- Nói vậy, năm đó hai tên phản đồ muốn đoạt sáu khối Phật ngọc này rồi hiến cho nước Tần?

- Đúng vậy. Bọn chúng ra vẻ đạo mạo, một bộ trung thành và tận tâm, không chỉ ta, mà cả Đại vương vẫn bị lừa gạt, vẫn cho bọn chúng là trung thần...!

- Về sau thì sao?

Lưu Ly nhíu mày hỏi.

Tân Quy Nguyên tức giận:

- Cho tới một ngày, Đại vương phát hiện sáu khối Phật ngọc đột nhiên biến mất, kinh hãi vô cùng, ngài mới phát hiện hai tên phản đồ kia cũng không thấy tung tích. Chúng ta tìm khắp nơi trong hang đá này đều không thấy tung tích của chúng, chúng ta mới hiểu, hai tên ăn trộm đã đánh cắp Phật ngọc, ra khỏi hang đá.

- Đánh cắp Phật ngọc làm lễ vật hiến nước Tần, mưu cầu quan to lộc hậu vinh hoa phú quý.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Có lẽ bọn họ không biết, gót sắt của Đại Tần chinh phục thiên hạ, đã đoạt được quá nhiều kỳ trân dị bảo, chỉ là sáu khối Phật ngọc này sao có thể mang lại vinh hoa phú quý cho bọn họ.

Tuy ngoài mặt hắn có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cũng có toan tính khác, hắn chỉ muốn dùng lời này để kích Tân Quy Nguyên nói ra sự thật.

Hắn cảm thấy sáu khối Phật ngọc này tuyệt đối không chỉ để ngắm, tựa như trong đó còn có huyền cơ.

Tân Quy Nguyên chỉ cười nhạt một tiếng:

- Bất kể nói thế nào, sáu khối Phật ngọc đều bị bọn chúng mang đi, Đại vương có thể bỏ tất cả, nhưng tuyệt đối không thể bỏ lại sáu khối Phật ngọc kia. Bởi vì...đối với Đại vương, không có Phật ngọc, coi như ngài không có....

Dừng một lát lão mới nói tiếp:

- Không có nơi táng thân!

Sở Hoan và Lưu Ly liếc nhau đều cảm thấy kỳ quái. Lưu Ly hỏi:

- Vì sao Tân Quốc Tướng nói vậy? Sáu khối Phật ngọc có quan hệ gì với nơi táng thân của Tây Xương Vương không?

- Phật quật!

Đột nhiên Sở Hoan nghĩ tới cái gì đó, lập tức lên tiếng:

- Hình như vừa rồi Tân Quốc Tướng có nhắc tới Phật quật này.

Lão gật đầu:

- Không sai.

Trầm ngâm một lát, lão nói tiếp:

- Các ngươi có biết, nguyện vọng lớn nhất của đệ tử Tâm Tông là gì không?

Cả hai đều không nói gì, lão nói tiếp:

- Đối với tín đồ Tâm Tông, vinh quang lớn nhất là sau khi chết có thể được chôn trong Phật quật. Bởi vì chỉ có được chôn trong Phật quật mới có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi.

- Phật quật ở đâu?

Sở Hoan hỏi.

Lão lắc đầu:

- Ta cũng không biết. Chỉ có người Tâm Tông mới biết đường vào Phật quật.

- Ý ngươi muốn nói, nguyện vọng của Tây Xương Vương là sau khi chết có thể được chôn trong Phật quật?

Lão gật gật đầu:

- Cho nên, khi Đại vương còn tại thế, chưa từng xây lăng mộ cho mình, ngài là tín đồ Tâm Tông cực kỳ có địa vị ở Trung Thổ, cũng là một trong những tín đồ sớm nhất. Tâm Tông đã đáp ứng với Đại vương, tới khi ngài băng hà, bọn họ sẽ đưa Đại vương chôn cất trong Phật quật...

Sở Hoan thở dài:

- Nhưng cuối cùng nước Tây Xương bị phá, Tây Xương Vương lại bị nhốt ở đây. Cho dù Tâm Tông muốn mang ngài đi cũng không thể tìm thấy các ngươi.

Tân Quy Nguyên không nói gì, chỉ chậm rãi chuyển bước sang bên phòng đá nhỏ hơn. Sở Hoan vẫn không thể hiểu lão muốn gì, chỉ sợ lão lại bất ngờ ra tay làm bị thương Lưu Ly, khi lão bước đi, chân hắn cũng động bảo vệ bên cạnh nàng, thấy lão vào trong phòng đá nhỏ hơn, hai người cũng vào theo.

Tân Quy Nguyên đi tới bên giường ngọc, dừng bên cạnh thi hài Tây Xương Vương trên giường, lưng vẫn quay về phía hai người Sở Hoan, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Muốn vào Phật quật, tất có Phật ngọc. Không có Phật ngọc, vĩnh viễn Đại vương không thể vào trong Phật quật!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi