QUỐC SẮC SINH KIÊU

- Sẽ không bỏ ta lại?

Lưu Ly lại lẩm bẩm một mình rồi lại tiếp tục im lặng.

Sở Hoan trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói:

- Sau khi trở lại Sóc Tuyền, phu nhân còn muốn tiếp tục tìm kiếm thúc phụ của mình nữa không? Chúng ta quên hỏi Tân Quy Nguyên về tung tích của ông ấy rồi.

Lưu Ly khẽ thở dài:

- Kỳ thực ta vẫn nhớ nhưng cuối cùng lại không hỏi nữa.

- Tại sao?

- Ta không rõ thúc phụ có phải cũng là một người Thiên Võng hay không.

Lưu Ly cười khổ:

- Nếu ông ấy đúng là một người trong Thiên Võng thì Tân Quy Nguyên sẽ không nói tung tích của ông ấy cho ta đâu. Nếu không phải thì ta cần gì phải lôi ông ấy dính vào chuyện này, để tìm được ngọc Phật mà Tân Quy Nguyên không tiếc bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu biết ta lo lắng cho thúc phụ như thế thì chỉ sợ thúc phụ sẽ bị liên lụy.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan như đang có điều thắc mắc, bèn nói:

- Nói vậy thì phu nhân không định tìm thúc phụ nữa sao?

Lưu Ly trầm ngâm một lúc mới đáp:

- Ta chỉ sợ Tân Quy Nguyên vẫn bí mật cho người theo dõi ta, nếu ta tiếp tục tìm thúc phụ thì sợ rằng bọn chúng sẽ bắt giữ thúc phụ để áp chế ta. Người tốt như thúc phụ ắt có trời giúp, ta tin ông ấy sẽ không có chuyện gì đâu.

- Nhưng đúng là quá khó để tìm được ngọc Phật.

Sở Hoan lo lắng nói:

- Ta chỉ sợ phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn do dự không biết có nên nói phương châm tám chữ cho Lưu Ly hay không.

Sở Hoan biết rõ Lâm Khánh Nguyên đã biết được bí mật của ngọc Phật, mặt khác những người có ngọc Phật trong tay chưa chắc đã không biết tí gì về nó. Chỉ cần bọn họ biết được chút manh mối gì đó thì nhất định sẽ rất xem trọng miếng ngọc Phật trong tay mình. Riêng việc Lưu Ly đang nghe ngóng thông tin về mấy miếng ngọc thôi cũng rất dễ mang tới phiền phức ngập trời.

Người khác không nói, chỉ nói Hiên Viên Thiệu mà thôi. Trong tay hắn có miếng ngọc Phật màu trắng kia, Tân Quy Nguyên đã mấy lần phái người đi giành miếng ngọc này, với sự thông minh của Hiên Viên Thiệu thì dù cho có không biết bí mật của ngọc Phật cũng biết miếng ngọc trong tay mình không đơn giản. Nếu để hắn phát hiện ra việc Lưu Ly cũng có hứng thú với ngọc Phật thì nhất định Lưu Ly phu nhân sẽ bị giám sát đến chết.

Người bị Hiên Viên Thiệu giám sát, chắc chắn không được thoải mái.

Tân Quy Nguyên từng nói trong nội cung ít nhất có một miếng ngọc Phật, suy đoán của hắn không sai chút nào. Miếng ngọc Phật đó vốn thuộc về hoàng hậu, chỉ là sau đó hoàng hậu đã đưa nó cho Tề Vương Doanh Nhân, sau đó Tề Vương Doanh Nhân lại xem nó như tín vật đính ước, giao cho Mạc Lăng Sương.

Sở Hoan hiện giờ đã biết được vị trí của bốn trên sáu miếng ngọc Phật, một trong tay hắn, một trong tay Hiên Viên Thiệu, một trong tay Mạc Lăng Sương và miếng còn lại trong tay Tân Quy Nguyên.

Hai miếng ngọc Phật còn lại, nếu đúng như tính toán của Tân Quy Nguyên thì ít nhất có một miếng trong tay Phong Hàn Tiếu. Sau khi Phong Hàn Tiếu chết đi đã không biết nó rơi vào tay ai, theo hồ sơ của Bạch Lầu thì Tân Quy Nguyên chắc đã đoán được nó đang ở đâu.

Lưu Ly cười nhẹ, hỏi:

- Công phó, ngươi có tin vào số mệnh hay không?

- Số mệnh?

Lưu Ly buồn bã nói:

- Trước kia ta nghe người ta nói rằng một người từ khi sinh ra đến lúc chết đi thì đều đã được trời cao an bài hết thảy rồi. Trước kia ta cũng không tin đâu nhưng bây giờ lại hơi tin rồi.

- Vì sao phu nhân lại nói như vậy?

- Ta chưa từng nghĩ tới việc phụ thân lại là phật đồ Tâm Tông.

Lưu Ly khẽ thở dài:

- Ta càng không ngờ rằng lúc trước phụ thân cho ta vào kinh thì đã sắp xếp xong xuôi sứ mạng của mình rồi... Ông ấy có ơn nuôi dưỡng với ta, sao ta có thể làm trái ý nguyện của ông ấy được? Hết thảy mọi chuyện đã được an bài rồi, bản thân mình cũng không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, đây không phải số mệnh thì là gì đây?

- Ta cùng phu nhân đồng sinh cộng tử, phải chăng cũng là số mệnh?

Sở Hoan nhịn không được hỏi.

Lưu Ly trầm mặc một lúc, rốt cuộc mới nói:

- Ta nghĩ việc ta ở cùng công phó cũng là do ông trời sắp đặt đó.

- Nếu không tìm được ngọc Phật thì tính sao đây?

Sở Hoan thở dài:

- Bọn họ bỏ ra hơn hai mươi năm để tìm ngọc Phật mà đến nay mới chỉ tìm được một miếng, chẳng lẽ phu nhân muốn tìm miếng ngọc Phật đó đến già sao?

Lưu Ly cười khổ:

- Nếu không thì sao đây? Chẳng qua ta cảm thấy ngày sau sẽ lợi dụng thái tử điện hạ nên trong lòng thấy có lỗi với hắn mà thôi.

- Phu nhân có thích thái tử không?

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Hoan tự dưng lên tiếng hỏi.

Hiển nhiên Lưu Ly đã có chút kinh ngạc, hồi lâu nàng không đáp, một lúc sau mới buồn bã nói:

- Vì sao công phó lại hỏi như vậy? Thái tử rất quan tâm đến ta, hắn...

- Vì hắn quan tâm đến phu nhân nên phu nhân thích hắn sao?

Sở Hoan thở dài:

- Rốt cuộc phu nhân là cảm kích thái tử hay là thích thái tử?

- Cũng không khác nhau mấy.

Lưu Ly nói khẽ:

- Hắn rất tốt với ta, không hề để ý đến xuất thân của ta, bất kể tình cảm của ta với hắn là gì thì ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn.

Trầm mặc một lúc, nàng mới nói tiếp:

- Vận mệnh của ta đã không còn nằm trong tay ta nữa rồi. Nếu một ngày nào đó thái tử điện hạ cảm thấy ta đã lợi dụng hắn thì độc Long Xà hoàn trong người ta sẽ trả lại công đạo cho hắn.

Giọng nói của nàng đầy vẻ buồn bã, tựa như đang run rẩy trước tiền đồ mờ mịt của mình.

Sở Hoan thở dài một hơi. Hắn đang nghĩ, Tân Quy Nguyên dùng Long Xà hoàn để khống chế Lưu Ly chỉ vì muốn Lưu Ly sẽ giúp hắn tìm ngọc Phật, nếu mình đưa miếng ngọc Phật màu đỏ của mình cho Lưu Ly để đổi lấy thuốc giải, chưa chắc Tân Quy Nguyên sẽ không đồng ý. Bọn hắn bỏ ra hai mươi năm mới tìm được một miếng ngọc Phật, nếu bây giờ xuất hiện thêm một miếng ngọc Phật màu đỏ này nữa thì đám người trong Thiên Võng nhất định sẽ mừng như điên. Dù sao đối với mình thì miếng ngọc đó cũng không có công dụng gì to lớn.

Hắn đang suy nghĩ miên man thì Lưu Ly đã lên tiếng hỏi:

- Công phó đang nghĩ gì vậy?

Sở Hoan đang định nói ra tung tích của mình ngọc Phật màu đỏ thì chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mày nhướng lên, xoay người cầm lấy quần áo của mình, Lưu Ly thấy thế bèn nói:

- Còn chưa khô mà...

Nói chưa xong đã thấy Sở Hoan lấy đồ từ trên giá gỗ xuống, lục lọi trong đống đồ ướt nhẹp một lúc, trong tay hắn đã xuất hiện một hộp ngọc trắng nhỏ cực kỳ tinh xảo, lớn cỡ nửa bàn tay.

Sở Hoan hơi nghiêng người nhưng vẫn không dám nhìn Lưu Ly, Lưu Ly chỉ sợ hắn đột nhiên quay người lại nên vội dùng tay che trước ngực mình, lúc này thấy hắn lấy ra một cái hộp ngọc thì mới nghi hoặc hỏi:

- Công phó, đây là gì thế?

- Thật đáng chết, suýt nữa thì ta quên mất.

Trong mắt Sở Hoan lóe lên hàn quang:

- Phu nhân, Tân Quy Nguyên nói chỉ có hắn mới giải được độc của Long Xà hoàn nhưng đôi khi để giải một liều thuốc độc chưa hẳn đã phải dùng đến một phương thuốc giải thần kỳ.

Lông mi Lưu Ly chớp động, đôi sợi tóc mây vương trên gò má trắng như tuyết, trên lọn tóc vẫn còn mang hơi ẩm, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào tay Sở Hoan đang mở hộp ngọc kia ra, động tác của hắn cực kỳ chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí, chỉ nghe Sở Hoan thấp giọng lẩm bẩm:

- Suýt chết đuối mới nhớ đến các ngươi, tiểu bảo bối, đừng có việc gì đấy...

Giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng tựa như đang nói lời tâm tình với người mình yêu vậy, ba chữ tiểu bảo bối mà hắn kêu cực kỳ nhẹ nhàng, khuôn mặt Lưu Ly nhịn không được cũng nóng lên.

Sở Hoan mở hộp ngọc ra rồi liếc mắt nhìn ngắm một lúc, sau đó dùng tay nhẹ nhàng quờ quạng rồi lông mày giãn ra, hắn nhìn sang Lưu Ly, cười nói:

- Phu nhân, chúng không chết.

Cái liếc nhìn của Sở Hoan là hoàn toàn vô tâm, chỉ thấy Lưu Ly đang ngồi ngay phía bên trái, chân trái đặt trên đùi phải, tư thế ngồi y hệt mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, dưới ánh lửa lập lòe có thể nhìn rõ đôi cánh tay ngọc ngà đang đặt trên hai ngọn đồi cao ngất, Sở Hoan vừa nhìn một cái đã vội quay mặt đi.

- Cái gì không chết?

Lưu Ly nghi hoặc hỏi:

- Công phó đang nói gì vậy?

- Phu nhân, độc trong người phu nhân phải dựa vào chúng để giải rồi.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Chúng gọi là Băng Tâm Trùng, có điều... ta thích gọi chúng là Độc Vương hơn.

- Băng Tâm Trùng?

Lưu Ly lại càng nghi hoặc, hiển nhiên nàng chưa từng nghe đến cái tên này.

- Việc giải độc làm càng sớm càng tốt.

Sở Hoan không giải thích:

- Lúc này chính là thời điểm mà chúng hoạt động, nếu đợi đến lúc trời sáng thì chúng sẽ phải nghỉ ngơi. Phu nhân, không biết bây giờ phu nhân có rảnh để giải độc hay không?

Lưu Ly nghi ngờ nói:

- Ý công phó là, trong cái hộp kia... Băng Tâm Trùng kia có thể giải độc sao?

- Ta cũng không dám chắc.

Sở Hoan không nói rõ ngọn nguồn:

- Có điều đây là một thứ đồ tốt, trong thiên hạ này chắc chưa có thứ độc nào mà nó không giải được.

Trong đầu hắn còn nói thêm trừ phi là xuân dược, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra miệng.

Lưu Ly bán tín bán nghi, Sở Hoan lại nói:

- Độc tính ở lâu trong người thêm một khắc sẽ làm cho thân thể chịu nhiều tổn thương hơn một chút, phu nhân, chúng ta thử luôn một lần xem sao?

Lưu Ly do dự một lúc, cuối cùng mới ừ lên một tiếng, hỏi:

- Ta nên làm thế nào?

Sở Hoan thấy mình xoay lại thì không ổn lắm, do dự một lúc mới nói:

- Nếu phu nhân tin ta thì hãy duỗi một chân ra là được rồi.

- Chân?

- Phu nhân đừng hiểu lầm, hoàn toàn là để giải độc cho phu nhân thôi.

Mấy lần trước đều bị hiểu lầm, Sở Hoan chỉ sợ nàng xem mình là một kẻ khinh bạc, vội nói:

- Băng Tâm Trùng cần tiếp xúc với da thịt...

- Cái này... vậy ngươi quay lại đi.

Lưu Ly nói khẽ.

Sở Hoan cứ thế thụt lùi về phía Lưu Ly rồi ngồi xổm xuống, nói:

- Phu nhân đưa chân ra đi!

Lưu Ly hiển nhiên đang do dự một chút nhưng rốt cục cũng duỗi một chân ra, chân nàng thon dài thẳng tắp, da thịt trắng như tuyết, tràn đầy sức sống, mười phần co dãn.

Sở Hoan biết vốn xuất thân của Lưu Ly cũng không cao quý gì, mấy năm gần đây mới vào kinh nên không trắng bệch kiểu thiếu sức sống như mấy nữ nhân trong cung lâu năm.

Dưới ánh lửa, cặp đùi của nàng hiện lên sáng bóng, tinh xảo thanh tú, mu bàn chân xinh đẹp tuyệt trần, đường cong cực kỳ tinh xảo, mười ngón chân nhỏ đỏ hồng như mẫu đơn, tươi tắn mà không tục, cực kỳ mê người.

Cặp đùi đẹp đẽ mượt mà ở ngay cạnh bên Sở Hoan, Sở Hoan vội lấy lại bình tĩnh, cẩn thận lấy một con Băng Tâm Trùng từ trong chiếc hộp ra. Lưu Ly ở phía sau nhìn thấy trong tay Sở Hoan là một con côn trùng nhỏ màu xanh, ánh mắt lướt qua vẻ kinh hoảng, lúc này mới nghe Sở Hoan nhẹ giọng lên tiếng:

- Phu nhân đừng sợ, con côn trùng này không cắn người đâu, đắc tội!

Hắn không nhiều lời nữa, đặt luôn con Băng Tâm Trùng này lên chân Lưu Ly.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Sở Hoan biết lúc này đang là ban đêm, cũng là lúc Băng Tâm Trùng hoạt động nhiều nhất. Con Băng Tâm Trùng mà Cổ Tát Đại Phi tặng cho hắn này quả là một bảo vật hiếm có trên đời.

Loài Băng Tâm Trùng này hết sức mẫn cảm với độc dược, chúng có khả năng phát hiện nơi có độc tính hết sức nhạy bén, hơn nữa độc dược chính là thức ăn ngon nhất đối với chúng, một khi phát hiện ra được trong người Lưu Ly có độc tốt, chúng sẽ nhanh chóng bò vào trong người hút sạch độc mới thôi.

Loài Băng Tâm Trùng này hết sức mẫn cảm với độc dược, chỉ cần chạm vào da thịt là có thể thông qua lỗ chân lông để cảm nhận được bên trong người này có độc hay không.

- Phu nhân đừng sợ, bất kể chúng có làm gì đều sẽ không tổn thương đến phu nhân đâu.

Sở Hoan nhẹ giọng giải thích. Hắn thấy động tác của Băng Tâm Trùng, chỉ lo nó phát hiện ra trong người Lưu Ly có độc liền vội vàng chui vào người Lưu Ly từ mũi, miệng hoặc nơi nào đó khác để hút độc sẽ làm cho Lưu Ly hoảng sợ.

Hiển nhiên Lưu Ly hết sức tín nhiệm Sở Hoan, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Con Băng Tâm Trùng màu xanh trên chiếc đùi trắng như tuyết hết sức nổi bật, Sở Hoan nhìn chòng chọc vào nó, chỉ cần thấy nó bò vào trong người Lưu Ly thì có thể chứng minh được độc Long Xà hoàn của Lưu Ly có thể giải.

Băng Tâm Trùng vừa chạm vào da thịt của Lưu Ly, không đứng yên một lúc như trước mà lập tức nhúc nhích. Nó vừa chạm vào đùi nàng thì lập tức bò thẳng về phía dưới chứ không bò về phía trên như Sở Hoan mong muốn. Tốc độ của nó cực nhanh, dường như nó đang cực kỳ hoảng sợ, nháy mắt đã trượt từ trên đùi Lưu Ly xuống đất.

Sở Hoan hơi nhíu mày đã thấy con Băng Tâm Trùng kia vừa rời khỏi người Lưu Ly liền vội vàng chạy càng xa nàng càng tốt, nhưng tốc độ của nó đã dần chậm lại, đến khi cách Lưu Ly khoảng nửa mét liền không động đậy nữa.

Sở Hoan cực kỳ ngạc nhiên, đây là tình huống lần đầu hắn gặp phải, đương nhiên Lưu Ly thấy có chỗ không đúng, liền nhẹ giọng hỏi:

- Công phó, nó... làm sao vậy?

Sở Hoan không nói gì mà cúi người bước tới gần rồi nhìn chăm chú vào con Băng Tâm Trùng kia. Con Băng Tâm Trùng kia vẫn không nhúc nhích, Sở Hoan cau mày, lấy tay nhẹ nhàng ấn lên nó hai cái mà con Băng Tâm Trùng vẫn không mảy may động đây. Sở Hoan giật mình, cẩn thận quan sát một lúc nữa mới đáp lại lời Lưu Ly, giọng nói cực kỳ trầm trọng:

- Nó... hình như chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi