QUỐC SẮC SINH KIÊU

Lô Tồn Hiếu lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho lão tử.

Y nắm chặt rìu chiến trong tay, trong mắt hiện lên nét lạnh lùng.

- Lô lão đại, những cô nương ở Phiêu Hương phong, đều là những cô gái đàng hoàng cướp về từ bên ngoài.

Trương Ngưu bị Lô Tồn Hiếu ép hỏi, mồ hôi lạnh ứa ra:

- Những cô nương kia đều bị đưa đến Phiêu Hương phong, nhốt trong hang núi, dùng để thưởng cho người lập công.

- Các cô nương ấy đều là những cô gái đàng hoàng?

Lô Tồn Hiếu lạnh lùng nói.

Trương Ngưu gật đầu nói:

- Cầu tướng quân biết rõ Lô lão đại là người ghét chuyện ác như kẻ thù, sẽ không hạ thủ bách tính, cho nên những việc Cầu tướng quân sắp xếp cho Tường Vân phong chúng ta đều là đi đối phó với những đám cướp khác, hoặc cho chúng ta đi cướp đồ của quan phủ, không để chúng ta đi cướp đồ của dân chúng. Nhưng người của các núi khác, phụ trách lương thảo, chỉ có thể đi cướp của bách tính, tiện thể cướp vài cô gái đàng hoàng về núi. Chuyện này chúng ta đều biết rõ, nhưng mọi người hiểu tính huynh, nên không dám nói với huynh.

- Thế vì sao ngươi gạt ta, nói những cô nương ở Phiêu Hương phong đều là kỹ nữ tự nguyện lên núi?

Trương Ngưu cười khổ nói:

- Lão đại, huynh tự suy nghĩ thử xem, cho dù là kỹ nữ, có kỹ nữ nào tình nguyện lên núi làm kỹ nữa chứ? Những người từng đến Phiêu Hương phong, lúc rời đi, đều bị cảnh cáo, chỉ được nói những cô nương trên Phiêu Hương phong là kỹ nữ, còn phải chứng minh cái gọi là mấy cô gái tạm cư trú tạm thời sống tách biệt với mấy kỹ nữ kia... Kỳ thực, trên Phiêu Hương phong đều là những cô gái đàng hoàng, từ trước đến nay không hề sống tách ra, họ đều bị nhốt trong núi, công lao càng lớn, thời gian ở trên núi càng dài, những cô nương ở đó, có thể tùy ý lựa chọn để chơi bời... Chỉ vì trước nay huynh chưa từng dính vào chuyện này, bằng không chỉ cần lên núi một lần, huynh sẽ hiểu rõ tất cả mọi chuyện.

Lô Tồn Hiếu ngây ra như phỗng, thân thể lắc lư, rìu chiến trong tay rơi xuống.

Trương Ngưu thở dài:

- Lúc trước chúng ta lên núi, bảo là muốn phản kháng bạo Tần. Khi đó ta cũng luôn có suy nghĩ này, muốn cùng Lô lão đại huynh làm nên chuyện lớn. Chỉ sau lần lên Phiêu Hương phong đó, nhìn thấy tình hình thực tế, biết rõ Cầu tướng quân không phải anh hùng như chúng ta tưởng tượng, chỉ là lúc đó ta nhất thời hồ đồ, nhìn thấy mấy cô nương kia, không kìm được bản thân... sau khi xong chuyện, người của Phiêu Hương phong uy hiếp ta, không được nói lung tung, bọn ta biết nếu để huynh biết chân tướng, chắc chắn sẽ trách mắng chúng ta, cho nên... Mọi người không dám nói thật với huynh...!

Lô Tồn Hiếu đột nhiên đưa tay lên, tát mình một cái, chán nản nói:

- Là do ta ngu xuẩn, thân ở đây, mà lại không biết trong núi xảy ra những chuyện này!

Lô mẫu nhìn chằm chằm Lô Tồn Hiếu, bình tĩnh nói:

- Dù con không biết những chuyện này, nhưng con luôn giúp Cầu tướng quân, những cô nương kia phải lưu lạc đến tận đây, tội của con cũng không thể tha thứ.

Lô Tồn Hiếu xoay người quỳ rạp trước mặt Lô mẫu một lần nữa:

- Mẹ, hài nhi bất hiếu, nối giáo cho giặc... mẹ bảo hài nhi phải chuộc tội như thế nào hài nhi sẽ làm thế đó, cho dù có chết cũng không ngại!

Lô mẫu nhìn Sở Hoan, nói:

- Sở đại nhân, khuyển tử nghiệp chướng nặng nề, nên xử lý thế nào ngài cứ xử lý đi!

- Mẹ, hắn là người của quan phủ, hài nhi tuyệt không để cho hắn xử lý.

Lô Tồn Hiếu lập tức nói:

- Cầu tướng quân khiến hài nhi thất vọng... nhưng hài nhi tuyệt đối không thỏa hiệp với quan viên Tần quốc.

- Thỏa hiệp?

Sở Hoan không đợi Lô mẫu nói đã cười nhạt nói:

- Lô Tồn Hiếu, bản Đốc hỏi ngươi, ngươi và ta, những gì đã làm cho Tây Quan này, ai có lợi cho bách tính hơn?

Lô Tồn Hiếu mở miệng, nhưng không nói nên lời.

- Bản Đốc biết, ngươi một lòng muốn đòi công đạo cho bách tính Tây Quan.

Sở Hoan chân thành sâu sắc nói:

- Kỳ thực bản ý của ngươi, bản Đốc cảm thấy không sai, chỉ có điều con đường ngươi đi, bản Đốc nghĩ rằng vô cùng sai lầm, ngươi cho rằng lên núi theo Cầu tướng quân, chống đối quan phủ có thể đòi lại công đạo cho bách tính sao? Nhưng sự thật ngươi cũng thấy rồi đấy, dù rằng triều đình quả thực có những tham quan bóc lột dân chúng, nhưng chung quy không hề đuổi cùng giết tận, đuổi cùng giết tận rồi, sẽ không còn đối tượng để bóc lột nữa, nhưng còn đám loạn phỉ thay trời hành đạo kia, những gì cúng làm, đều là những chuyện nghịch trời, vì cướp bóc dân chúng, đuổi tận giết tuyệt, không lưu tình chút nào.

Lô Tồn Hiếu giương quai hàm một cái, nhìn Sở Hoan, không nói gì.

- Giặc cỏ khắp nơi, đối với quan phủ có bao nhiêu tổn hại?

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Một đám quân ô hợp, chẳng qua chỉ là bia ngắm cho quan phủ, giặc cỏ muốn sinh tồn, muốn giữ được thực lực của mình, phải có tiền bạc, trang bị, lương thực, phải có tài lực vật lực lớn, những thứ này, ngươi cảm thấy thực sự có thể lấy được từ quan phủ sao? Cuối cùng chẳng phải đều cướp từ tay bách tính à, Hồ Lô trại là chi loạn phỉ thực lực mạnh nhất Tây Quan đạo, nhưng cũng không phải đối thủ của quan phủ, những nhánh thổ phỉ khác, có thể cướp được bao nhiêu thứ từ tay quan phủ? Cầu tướng quân đều cướp đoạt của bách tính chứ đừng nói đến những đám thổ phỉ khác, các ngươi đối kháng quan phủ, nhưng người thực sự bị hại, chẳng qua chỉ có bách tính Tây Quan mà thôi!

- Ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại bách tính!

Cuối cùng Lô Tồn Hiếu thở dài.

- Ta biết ngươi không có suy nghĩ đó, nhưng Bá Nhân tuy không phải ngươi giết mà lại chết vì ngươi.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Ngươi nương nhờ Cầu tướng quân, cổ vũ cho sự kiêu căng của hắn, điều này giúp Hồ Lô trại có thực lực hại thêm nhiều dân chúng... Lô Tồn Hiếu, điểm này, ngươi không thể không thừa nhận. Bản đốc đến Tây Quan, ngày đêm lo lắng, biết rõ bách tính Tây Quan từng chịu đựng quá nhiều cực khổ, cho nên muốn cố gắng hết sức để giúp cuộc sống của bách tính tốt đẹp hơn, còn các ngươi hoàn toàn khiến cho cuộc sống của bách tính càng ngày càng đau khổ hơn, ai đúng ai sai, ta và ngươi cũng không cần tranh luận, chỉ cần tùy ý tìm vài bách tính đến hỏi là biết rõ ngay thôi, xem xem bách tính tán dương quan phủ, hay là tán dương Hồ Lô trại các ngươi.

Lô Tồn Hiếu suy nghĩ, trầm mặc một lúc, rốt cuộc hỏi:

- Cầu tướng quân thực sự là người như vậy sao?

Xoay sang Lô mẫu, nói:

- Mẹ, mẹ còn nhớ, trước kia suýt chút nữa chúng ta đã chết đói, là Cầu tướng quân đã đưa đồ ăn cho chúng ta, nếu như hắn thực sự hại dân chúng, hà cớ gì còn giúp chúng ta?

- Đạo lý nói ra kỳ thực rất đơn giản!

Sở Hoan nói:

- Lệnh đường nói với ta, trước khi các ngươi lên núi, người trong thôn đã từng bị đám giặc cỏ cướp đoạt, chính Lô Tồn Hiếu ngươi đã triệu tập đám thôn phu cường tráng xung quanh, lập thành một đội bảo vệ thôn xóm.

Lô Tồn Hiếu cười lạnh nói:

- Loạn phỉ đột kích, quan phủ không quản được, chúng ta đành phải tự cứu mình.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu:

- Nghe nói đã từng có hai tốp thổ phỉ không biết nông sâu, đến mấy thôn đó, bị ngươi dẫn đầu đội ngũ, hốt gọn bọn chúng, hai tốp thổ phỉ đều tử thương trầm trọng, chạy trối chết, thanh danh Lô Tồn Hiếu ngươi cũng vang dội từ đó, đám thổ phỉ kia nghe thấy tên ngươi đều vô cùng sợ hãi.

Mắt Lô Tồn Hiếu hiện vẻ ngạc nhiên.

- Thanh danh của ngươi lưu truyền trong đám loạn phỉ, chắc hẳn Cầu tướng quân cũng có nghe đến danh tiếng dũng mãnh của ngươi.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Cầu tướng quân không phải loạn phỉ bình thường, so với những kẻ khác, hắn rất có tâm cơ, Hồ Lô trại muốn lớn mạnh, ngoại trừ trang bị tiền tài, dĩ nhiên còn cần phải có nhân tài, ngươi vốn bất mãn với quan phủ, lại dũng mãnh thiện chiến, chẳng lẽ Cầu tướng quân lại bỏ qua cho ngươi? Hơn nữa, đám giặc cỏ đều sợ hãi ngươi, không dám đến thôn của ngươi quấy nhiễu nữa, Cầu tướng quân hà cớ gì lại không nghĩ cách lôi kéo ngươi chứ?

Mắt Lô Tồn Hiếu đột nhiên sáng lên.

- Ngươi không phải kẻ ngốc, tự nghĩ đi, vì sao Cầu tướng quân không đi tiếp tế cho bách tính khác mà chỉ đi tiếp tế cho các ngươi?

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Lô Tồn Hiếu ngươi ngoại trừ dũng mãnh, thuộc hạ bên dưới còn có mấy trăm người, cầm một chút lương thực đến mà có thể biến các ngươi thành người của mình, cuộc mua bán này quả là có lời!

Lô Tồn Hiếu nói:

- Ngươi nói, Cầu tướng quân tiếp tế lương thực cho chúng ta, mục đích là để chúng ta đi nương nhờ hắn.

- Ít nhất kết quả là như vậy.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Hắn tiếp tế các ngươi rồi, và các ngươi cũng đã lên núi làm việc cho hắn rồi.

Hắn khẽ thở dài:

- Có lẽ trong lòng hắn, các ngươi chỉ là những quân cờ, giống như tình thế lần này, hắn không chút vướng mắc, một mình đột phá vòng vây, mấy ngàn huynh đệ, nói vứt bỏ là vứt bỏ, đổi lại là Lô Tồn Hiếu ngươi, thì sẽ thế nào?

Cơ thể Lô Tồn Hiếu cúi xuống, nhặt rìu chiến dưới đất lên, nhìn chằm chằm Sở Hoan, nói:

- Dù thế nào, việc đã đến nước này, nói nhiều vô ích. Sở Hoan, ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, giờ ngươi có thể đi rồi, đem người của ngươi tới đây, cứ việc chém giết đi.

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Theo ta được biết Lạc Nhật trại còn có gần hai nghìn người, nếu như muốn đánh tiếp, bản Đốc sẽ không hạ thủ lưu tình, bản Đốc cũng có thể cam đoan, khi ta đánh hạ Lạc Nhật trại, sẽ không chừa một ai sống sót.

Lô Tồn Hiếu cười ha ha nói:

- Ngươi đang đe dọa ta?

- Ta chỉ nói sự thật thôi.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đối với đám loạn phỉ làm hại dân chúng không biết hối cải, từ trước đến giờ bản Đốc không nhân từ nương tay.

Hắn nhìn chằm chằm Lô Tồn Hiếu, chậm rãi nói:

- Bản Đốc rất rõ, Lạc Nhật Phong không dự trữ lương thực, binh mã của bản Đốc vượt xa các ngươi, các ngươi căn bản chẳng có chút hy vọng đột phá vòng vây, bản đốc không cần đánh, chỉ cần vây khốn, không tới nửa tháng, các ngươi sẽ chết đói... Bản Đốc đã lục được một lượng lớn lương thảo từ trên núi, không cần phải điều động thêm lương thảo nữa, chỉ cần dùng số lương thảo này cũng đủ để binh mã chống đỡ khá lâu.

Khóe mắt Lô Tồn Hiếu giật giật, y biết Sở Hoan đang nói sự thật.

- Hiện nay bản Đốc chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự muốn hơn ngàn người ở đây chết đói sao?

Sở Hoan bình tĩnh:

- Bản Đốc biết rõ, Hồ Lô trại dù tụ tập hơn ngàn người, nhưng rất nhiều người lên núi chẳng qua chỉ vì muốn kiếm miếng cơm, không phải có chủ tâm vào rừng làm cướp, làm giặc, trong số này dĩ nhiên có những kẻ làm hại dân chúng, nhưng cũng không phải là chuyện gì quá ác độc, nói cho cùng, sau lưng ngươi, có rất nhiều dân chúng vì miếng cơm mà bất đắc dĩ phải lên núi, ngươi thực sự muốn để những người này chết ở Lạc Nhật trại cùng ngươi sao?

Hắn dừng lại một lúc, lại nói thêm một câu:

- Chỉ vì Cầu tướng quân tàn khốc vô tình hèn hạ vô sỉ kia sao?

Lô mẫu nói:

- Hiếu Nhi, con đã sai một lần rồi, không thể lại sai thêm nữa!

Lô Tồn Hiếu bước đến bên cạnh mẫu thân, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

- Sở Hoan, ngươi muốn thế nào?

Sở Hoan nhìn Lô Tồn Hiếu, bình tĩnh nói:

- Bản Đốc nói rồi, con người không sợ làm sai, làm chuyện xấu, làm chuyện xấu rồi quay đầu lại, làm sai rồi có thể sửa đổi, ngươi chỉ làm sai chứ không làm chuyện xấu, bản Đốc cho ngươi cơ hội sửa đổi... Lô Tồn Hiếu, bộ mặt thật của Cầu tướng quân, ngươi đã rõ rồi, đây không phải là ta nói dối lừa gạt ngươi, lệnh đường cũng đã chứng kiến chân tướng cực kỳ bi thảm, ngươi đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, vì bách tính Tây Quan, đầu hàng đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi