.
Đại Nhi lại không hề hốt hoảng mà còn cười nhạt, quay tay lại, chỉ vào Linh bài nói:
- Những cái đó là gì?
Bạch Cự Nhân lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Đại Nhi, đặt giỏ thuốc xuống, nhìn Lâm Đại Nhi một lát, cũng không nói gì, một lát sau, chậm rãi bước đến trước linh bài, cúi người vái một vái, lúc này mới quay người lại, nói bằng giọng khàn khàn:
- Ngươi đi đi!
Lâm Đại Nhi có chút bất ngờ, nhíu mày hỏi:
- Ngươi không sợ ta đi tố giác ngươi? Ngươi cung phụng Tây Đường Vương, chắc chắn là tàn dư của Tây Đường. Bao nhiêu năm nay, Tần Quốc vẫn luôn tìm kiếm cựu thần của vong quốc, nếu bọn họ biết sự tồn tại của ngươi, ngươi sẽ gặp họa lớn.
Bạch Cự Nhân cười nhạt, khinh thường nói:
- Tần Quốc từ trên xuống dưới đều là một đám vô tích sự. Nếu ngươi muốn tố giác ta, từ đây đi về phía đông chừng 50 dặm chính là thị trấn Thanh Đường.
Lâm Đại Nhi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ thì ra mình vốn trong huyện Thanh Đường.
Huyện Thanh Đường cách Sóc Tuyền một đoạn đường. Huyện Thanh Đường thuộc giáp Châu, nằm ở phía nam Sóc Tuyền, cách Bắc Sơn không còn bao xa nữa.
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng, Lâm Đại Nhi hỏi:
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận mình là tàn dư của Tây Đường?
Bạch Cự Nhân quay người lại, nhìn chằm chằm Lâm Đại Nhi nói:
- Phải thì sao, mà không phải thì sao. Đến hôm nay còn có người nhớ sự tồn tại của nước Tây Đường?
Lâm Đại Nhi hỏi lại:
- Vậy ngươi rốt cuộc là người phương nào?
- Không cần hỏi nhiều.
Bạch Cự Nhân khàn khàn nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Lâm Đại Nhi đương nhiên không đi, cảm thấy thân phận của Bạch Cự Nhân thần bí, khẽ nói:
- Theo những gì tôi biết, sau khi nước Tây Đường diệt vong, văn võ đại thần Tây Đường đa số đều dựa vào nước Tần. Những năm gần đây, trong Tây Đường, nước Tần cũng cấm dân chúng nhắc đến sự tồn tại của Tây Đường.
- Ngươi nói không sai, Tây Đường Vương vì lê dân bá tánh mà bị giết hại, vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng, thuận theo Nước Tần, đại bộ phận văn võ bá quan cũng đều trở thành thần tử của nước Tần. Nhưng chuyện đó không chứng tỏ tất cả người Tây Đường đều quy thuận nhà Tần.
Bạch Cự Nhân bình tĩnh nói:
- Chắc chắn có người không cam tâm phục tùng nước Tần.
Lâm Đại Nhi thở dài:
- Không cam tâm phục tùng thì có thể thế nào? Cũng chỉ có thể tưởng nhớ sự tồn tại của cố quốc mà thôi.
Bạch Cự Nhân thản nhiên nói:
- Có lẽ vậy.
Chỉ tay nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Lâm Đại Nhi do dự một chút rồi hỏi:
- Ngươi cung phụng Tây Đường Vương và các cựu thần Tây Đường ở đây, trong đó có Thiên Bảo Đại tướng quân, lẽ nào ngươi đã từng gặp bọn họ?
Dựa vào tuổi Bạch Cự Nhân khó có thể nhận ra, nhưng Lâm Đại Nhi đoán không dưới 40. Trong lòng nghĩ, Tây Đường đã bị tiêu diệt, bình định hai mươi năm trước, khi đó tên Bạch Cự Nhân này cũng tầm 20.
Bạch Cự Nhân suy tư một hồi, cuối cùng hỏi:
- Ngươi có biết vì sao ta cứu ngươi không?
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Trong mắt Lâm Đại Nhi có vẻ cảm kích:
- Ơn cứu mạng của ân công, suốt đời không quên.
Bạch Cự nhân phát ra tiếng cười cổ quái:
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ? Ta chưa bao giờ coi những lời đó là thật. Khi ta gặp nguy hiểm, không ai cứu ta, khi kẻ khác lâm nguy không có quan hệ với ta, ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Lâm Đại Nhi giật mình, nghi ngờ đáp:
- Vậy ân công... ân công sao lại ra tay tương trợ?
Bạch Cự Nhân nhìn khuôn mặt thanh lệ của Lâm Đại Nhi, sau một hồi, nói:
- Ngươi đã nghe nói về Thiên Bảo Đại tướng quân, nghĩ chắc chưa gặp bao giờ, nhưng... hình dáng của ngươi lại giống đại tướng quân đến bảy, tám phần.
Lâm Đại Nhi giật mình, Bạch Cự Nhân đã quay người lại, nhìn bài vị Lâm Khánh Nguyên, chậm rãi nói:
- Hôm đó ta gặp ngươi, tư thế đi của ngươi có vài phần giống Lâm tướng quân, trong lòng có chút hồ nghi, sau đó ta đi sau ngươi, ngươi lại không hề để ý tới ta.
Lâm Đại Nhi bây giờ mới hiểu Bạch cự Nhân đột nhiên xuất hiện tại quán rượu không phải là ngẫu nhiên, mà luôn đi theo mình, chỉ là lúc đó bản thân hoảng hốt, không phát hiện có người đi theo.
Hiển nhiên tu vi võ công của Bạch Cự Nhân không hề thấp, giỏi hơn bản thân nhiều. Nếu y đã đi theo mình, dù bản thân có cẩn thận cũng chưa chắc phát hiện ra tung tích của y.
- Ý ngươi là, lý do ngươi cứu ta tại quán trà chỉ vì ta có vài nét giống vị Lâm tướng quân kia?
Lâm Đại Nhi thản nhiên hỏi.
Bạch Cự Nhân vuốt cằm nói:
- Không chỉ là tư thế đi lại mà ngay cả tướng mạo của ngươi cũng rất giống tướng quân...!
Y ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Cho nên khi đó thấy ngươi gặp nguy mới ra tay.
Lâm Đại Nhi hỏi:
- Nói như vậy ngươi đã gặp Lâm tướng quân?
Bạch Cự Nhân ngạo nghễ nói:
- Không chỉ gặp, năm đó Lâm tướng quân còn dạy ta võ nghệ... Lâm tướng quân không chỉ văn võ song toàn, mà năm đó tại Tây Đường quốc tướng mạo cũng đứng đầu, nếu không sao công chúa có thể vừa ý?
Lâm Đại Nhi buồn bã nói:
- Thì ra ngươi là bạn cũ của Lâm tướng quân.
- Năm đó đại vương cùng tướng quân lấy đại cục làm trọng, quy thuận nước Tần.
Bạch Cự Nhân chậm rãi nói:
- Đa số văn thần võ tướng cùng đi theo quy thuận nước Tần, nhưng có một số người lại không cam tâm làm thần tử nước Tần, trong đó có ta.
- Thì ra là vậy.
Lâm Đại Nhi nói:
- Từ đó về sau ngươi có gặp lại tướng quân không?
Bạch Cự Nhân cười ha ha, nói:
- Hoàn toàn ngược lại, thực tế, mỗi năm ta đều có thể gặp tướng quân. Chỉ là khi chúng ta gặp mặt vô cùng bí mật, rất ít người biết.
- Hả?
Đại Nhi ngạc nhiên nói:
- Cái này là tại sao?
Bạch Cự Nhân do dự một chút, cuối cùng nói:
- Những điều này không liên quan đến ngươi, biết càng nhiều e rằng ngươi muốn đi cũng không đi được.
Lâm Đại Nhi than:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng đã không có chỗ để ta đi, dù không đi được thì cũng đã sao?
Bạch Cự Nhân dò xét Lâm Đại Nhi một lượt, rồi nói:
- Ngươi có vẻ rất có hứng thú với chuyện cũ này? Ta dường như quên hỏi ngươi là người phương nào?
Y hơi nheo mắt lại:
- Dáng đi của ngươi có bóng dáng của tướng quân, dung mạo của ngươi cũng rất giống tướng quân...!
Đôi mắt y trở lên thâm thúy:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lâm Đại Nhi nói:
- Ngươi có thể nói chuyện xưa của ngươi với ta, có thể ngươi sẽ nhanh chóng biết ta là ai.
- Ngươi nên biết, nghe chuyện phải trả giá đấy.
Bạch Cự Nhân thản nhiên nói.
- Có thể ta lại không quan tâm cái giá phải trả.
Bạch Cự Nhân nhìn chằm khuôn mặt thanh lệ của Lâm Đại Nhi, trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi đã có hứng thú với chuyện này đến vậy chắc chắn đã hiểu về những chuyện đã xảy ra tại Tây Đường năm đó.
Lâm Đại Nhi khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.
- Mọi người đều biết Thiên Bảo Đại tướng quân cuối cùng quy thuận nước Tần. Nhưng lại không có mấy người biết được từ đầu đến cuối, tướng quân chưa từng thực sự khuất phục nước Tần.
- À?
Lâm Đại Nhi bình tĩnh hỏi:
- Sao lại nói vậy?
- Thu lại nắm đấm là để đánh ra càng mạnh.
Bạch Cự Nhân nói:
- Lúc đầu tướng quân quy hàng thực sự là do bất đắc dĩ, nhưng nước Tây Đường chưa bao giờ khuất phục, rồi sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi.
Lâm Đại Nhi nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói Lâm Tướng quân là trá hàng, ông ấy luôn chuẩn bị phục quốc?
- Không sai.
Bạch Cự Nhân nói:
- Lúc đầu Tây Đường thất bại, đa số văn võ bá quan đều quy thuận Tần. Nhưng có một nhóm người từ bỏ quan chức ra về, dưới con mắt nhiều người bọn họ chỉ là không chịu khuất phục, nhưng sau khi không chịu khuất phục đương nhiên vẫn còn ý đồ khác.
- Ý đồ khác?
Bạch Cự Nhân như có chút suy nghĩ, sau một hồi mới nói:
- Những người bỏ quan chức thực tình đều phụng lệnh Lâm tướng quân âm thầm tìm cách, đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi phục hưng Tây Đường.
Lâm Đại Nhi có chút kinh ngạc, Bạch Cự Nhân tiếp lời:
- Ta chính là một trong số đó. Thực ra, chúng ta luôn rất cẩn thận, thậm chí luôn âm thầm duy trì liên lạc với đại tướng quân. Chỉ vì sự tồn tại của tay sai Thần y nên mọi liên lạc của bọn ta luôn rất cẩn thận.
Lâm Tướng quân thậm chí còn giấu chuyện này với cả người nhà.
Lâm Đại Nhi khẽ than:
- Tần quốc thế lớn, muốn khôi phục, đâu dễ như vậy?
- Chúng ta biết rõ rất khó khăn, nhưng chỉ cần kiên nhẫn, nhất định sẽ có cơ hội.
Ánh mắt Bạch Cự Nhân sáng lên:
- Hơn nữa tướng quân phòng ngừa chu đáo, thực ra trước khi Tây Đường thất bại, tướng quân đã nói với Tây Đường Vương, quân Tần tấn công mạnh, e ràng khó chống đỡ được, nên có sự chuẩn bị trước, giữ lại đường lui, tìm cách Đông Sơn tái khởi.
- Đường lui?
Bạch Cự Nhân cười nhạt nói:
- Sau khi Tần Quốc đánh chiếm Tây Đường, đã hao công tốn tốn sức tìm tiền trong quốc khố của Tây Đường. Nhưng quốc khố lại trống rỗng, lúc đó tướng quân nói với bọn chúng, do phải chuẩn bị chiến đấu nên tài sản, tiền bạc trong kim khố đều dùng cho quân đội, không còn bạc... Người Tần quốc cũng không cam lòng, bọn chúng biết rõ, năm đó Ngũ đại chư hầu Tây bắc, xét về tài lực, Tây Đường là số một, nên chúng gắng sức tìm kho báu của Tây Đường. Đương nhiên cuối cùng không có thu hoạch gì.
Lâm Đại Nhi hiểu gì đó, hỏi:
- Ý ngươi là trước khi nước Tần đánh chiếm Tây Đường, kho báu, kim khố Tây Đường đã được chuyển đi?
- Cô nương, cô rất thông minh.
Bạch Cự Nhân nói:
- Nếu không chuyển đi chẳng phải rơi vào tay người nước Tần. Vì tìm chỗ giấu tiền, tướng quân và chúng ta đã rất nhọc lòng, cuối cùng đã tìm được một nơi rất an toàn. Cấp bách nhất là, năm đó tướng quân có một người bạn tốt xuất thân danh môn. Có người bạn tốt đó của tướng quân, việc này càng chắc chắn.
Lâm Đại Nhi nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói người bạn tốt kia là người nào?
- Truyền nhân Công Thâu.
Bạch Cự Nhân chậm rãi nói:
- Cô nương có biết có hai Đại cơ quan thuật được lưu truyền đến nay?
Lâm Đại Nhi dù sao cũng xuất thân quý tộc, Lâm Nguyên Khánh không như người thường, chưa hề đối đã với Lâm Đại Nhi như nữ nhi, không những cho nàng đọc sách tập viết mà còn dạy võ công. Lâm Đại nhi dù không đọc nhiều sách kiến thức uyên bác nhưng cũng đọc qua rất nhiều sách, lập tức nói:
- Ngươi nói Mạc Gia và Công Thâu gia?
- Cô nương quả nhiên biết rõ.
Bạch Cự Nhân khen ngợi:
- Đúng vậy, cơ quan thuật của Mạc gia và Công Thâu gia chính là hai cơ quan đại thuật lợi hại nhất từ trước đến nay. Ai mạnh ai yếu đến nay vẫn còn gây nhiều tranh cãi. Mà người bạn tốt kia của Lâm tướng quân chính là Tông sư giỏi nhất của Công Thâu gia, trình độ cơ quan của y lô hỏa thuần thanh, vô cùng tinh xảo, nơi giấu tiền chính là một tay vị truyền nhân Công Thâu này thiết kế.
- Nếu là Công Thâu gia thiết kế chỗ cất tiền, cho dù kẻ khác biết chỗ cũng là có lòng nhưng không có sức.
Lâm Đại Nhi nhìn Bạch Cự nhân nói.
Bạch Cự Nhân tiếp tục nói:
- Bí ẩn của kim khố chính là cơ sở để chúng ta phục quốc. Nhưng chỉ có kim khố cũng vô dụng, chúng ta âm thầm liên lạc với cấp dưới cũ theo dặn dò của tướng quân, đợi thời cơ đến liền có thể tiến hành.
Lâm Đại Nhi nói:
- Đến nay ngươi vẫn ở chỗ này, như vậy cơ hội của các ngươi đương nhiên chưa từng tới.
Thần sắc Bạch Cự Nhân ảm đạm, nói:
- Dù chúng ta đã vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng lại đánh giá thấp bản lĩnh của bọn tay sai Thần y