Sở Hoan hiểu rất rõ, thời đại này rất coi trọng huyết thống, nhưng việc duy trì nòi giống cũng quan trọng không kém.
Có ba thứ gọi là bất hiếu, lớn nhất là tuyệt hậu, không thể duy trì nòi giống, chuyện lớn khó lường này, như việc sau khi giết kẻ phạm tội tịch thu tài sản, cũng chính là diệt môn. Có thể nói đây là kết cục tàn khốc nhất.
Lâm gia từng là gia tộc lớn ở Tây Bắc, hai thế hệ cha con Lâm Khánh Nguyên đều là hoàng thân quốc thích của nhà Tây Đường. Gia đình đã từng có một thời vinh quang tột đỉnh, nay lại đến mức diệt môn, không có người thừa kế, đây là kết cục khiến cho người ta phải thương cảm.
Sở Hoan lúc này nói muốn để cho một đứa con làm con thừa tự của Lâm gia để làm con nối dõi, Lâm Đại Nhi nghe xong trong lòng cảm thấy vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Tất nhiên Lâm Đại Nhi không hy vọng Lâm gia đoạn tử tuyệt tôn, nhưng Lâm gia chỉ còn một đứa con gái là nàng, muốn duy trì gia môn là điều không thể.
Cách duy nhất cũng chỉ có thể là nàng sinh hạ một đứa con trai, sau đó cho theo họ Lâm, duy trì Lâm gia.
Chỉ là cách này tính khả thi quá nhỏ.
Cũng có nhiều nam tử ở rể, sau khi sinh con theo họ bên vợ, nhưng chuyện này không phổ biến. Hơn nữa, theo như thông thường, nếu không có chuyện bất đắc dĩ, tình huống như vậy rất ít khi xảy ra. Đối với những người đi ở rể mà nói, ngoài việc từ bỏ cơ hội duy trì nòi giống bên nhà mình, còn bị người khác coi thường.
Dù sao cũng là thời đại trọng nam khinh nữ, ngoài việc ở rể, còn muốn để cho một người đàn ông bình thường đem con của mình trở thành con thừa tự bên nhà vợ, duy trì gia tộc nhà người khác là chuyện cực kỳ hiếm thấy, cũng là chuyện khiến người bình thường khó mà chấp nhận.
Nếu như làm con thừa tự cho huynh đệ cùng gia tộc, là chuyện không hiếm thấy, nhưng làm con thừa tự cho họ khác, giống như là phản bội tổ tiên, đại nghịch bất đạo.
Đừng nói là Sở Hoan đường đường là tổng đốc của đế quốc, có gia tộc, tổ tiên, ngay cả những nhà nông dân ở thôn cũng không tình nguyện đem con mình làm con thừa tự cho gia tộc khác.
- Tất nhiên là thật rồi.
Sở Hoan ôn nhu nói:
- Chỉ cần có con trai thì theo họ nàng, ghi vào gia phả của Lâm gia, Lâm gia nhà nàng cũng có người kế nghiệp.
Lâm Đại Nhi vốn đã nản lòng thoái chí, lúc này lại sáng lên như ngọn đèn dầu.
Nếu như thật sự có thể duy trì Lâm gia, Lâm Đại Nhi mong còn không được, còn nguyện ý trả giá cực lớn.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, trên mặt Lâm Đại Nhi nóng lên, đẩy Sở Hoan ra, Sở Hoan có chút kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không sao...
Lâm Đại Nhi cúi đầu, cũng không dám nhìn Sở Hoan, chỉ nói:
- Chàng tìm được thuốc trị thương chưa? Nàng ta... Nàng ta không phải bị thương sao? Trước tiên chàng mang thuốc cho nàng ta đi.
Sở Hoan biết rõ tính cách của Lâm Đại Nhi và Mị Nương.
So về độ lượng, Mị Nương có lúc mồm miệng chanh chua nhưng còn rộng rãi hơn Lâm Đại Nhi, Đại Nhi nhiều khi sẽ dồn nén áp lực trong lòng.
Cũng vì như vậy, sau khi hắn lấy được đồ ăn liền mang sang đây trước.
Mị Nương dù có biết, cũng không quá so đo. Nếu như mang đồ ăn sang bên đó trước, Đại Nhi tất nhiên sẽ càng để tâm, thân thể nàng vốn dĩ rất yếu, Sở Hoan muốn chăm sóc nhiều hơn.
Có điều hắn cũng biết, vết thương của Mị Nương càng chữa trị sớm càng tốt, lập tức nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Vậy nàng ăn gì trước đi, ta qua giúp nàng ấy bôi thuốc.
Lâm Đại Nhi gật gật đầu. Lúc này, Sở Hoan mới cầm thức ăn chuẩn bị cho Mị Nương, bước nhẹ đi qua cánh cửa, đi vài bước quay đầu lại nhìn Lâm Đại Nhi một cái, thấy nàng cũng đang nhìn mình, cười nhẹ một tiếng, Lâm Đại Nhi đã cúi đầu. Hắn bèn lập tức đi qua mở cửa, ra cửa sau, thuận tay mở cửa đi tới chỗ Mị Nương bôi thuốc.
Đi qua cửa chính, lại nghe được tiếng hòa thượng bên kia truyền tới tiếng “Oa, oa”, giống như là nôn nửa. Nhíu mày, nghe tiếng kia, dường như bệnh tình của hòa thượng bây giờ rất nghiêm trọng.
Mặc dù vậy nhưng trên dưới Cổ Thủy tự lại không có ai hỏi thăm.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới phòng Mị Nương, đặt đồ ăn xuống, đi đến bên giường đã thấy Mị Nương trên giường ngủ mất. Trong đếm tối, khuôn mặt mê người có chút tái nhợt, chân mày cau lại, không biết là vết thương vẫn còn đau hay mơ thấy ác mộng, hắn nhẹ giọng kêu lên:
- Mị Nương...!
Gọi hai tiếng, Mị Nương hơi mở mắt, nhìn thấy Sở Hoan khẽ nói:
- Sao chàng lại tới? Sao không ở bên kia cùng nàng ấy? Nửa đêm tới chỗ ta, không sợ nàng ấy suy nghĩ sao?
Sở Hoan trong lòng thầm nghĩ, hóa ra hai người cũng giống nhau.
- Ta mang đồ ăn tới, đói bụng rồi chứ?
Sở Hoan nói khẽ:
- Ta đỡ nàng dậy ăn chút gì đó.
- Người ta không muốn dậy.
Mị Nương xinh đẹp nói:
- Chàng cho ta ăn được không?
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Sở Hoan từ trong ngực lấy ra một gói thuốc:
- Đã tìm được thuốc trị thương, trước tiên đắp lên đi.
Mị Nương mở trừng hai mắt hỏi:
- Chàng lâu như vậy mới về, là đi tìm thuốc trị thương?
Sở Hoan gật gật đầu:
- Quá nhiều loại dược liệu, không thể dùng thuốc linh tinh, đấy là từ bên trong khó khăn lắm mới tìm được đấy. Nàng nhấc váy lên một chút, ta giúp nàng bôi thuốc.
Mị Nương ngồi dậy, ngồi lên đầu giường, hai chân duỗi thẳng:
- Chàng nhấc lên giúp ta, ta không còn sức rồi.
Sở Hoan nhíu mày một cái, Mị Nương cũng khẽ thở dài:
- Thôi, chàng ngại...
Còn chưa nói xong, Sở Hoan đã thò tay kéo váy nàng lên, kéo lên tới đùi, Mị Nương hai tay chống lên giường, nhấc mông lên. Sở Hoan kéo váy nàng đến eo, lúc này mới nhìn chỗ bị thương ở đùi, mặc dù trong bóng tối nhưng cũng đủ nhìn thấy cặp đùi trắng nõn như tuyết.
Sở Hoan cẩn thận từng li từng tí cởi bỏ băng vết thương ở đùi, lấy một lọ hồ lô nhỏ trên người ra, Mị Nương nhìn thấy hỏi:
- Cái này để làm gì.
- Nước.
Sở Hoan mở nắp hồ lô:
- Miệng vết thương của nàng cũng nên rửa qua, sau đó mới có thể bôi thuốc. Đây là lọ hồ lô tìm được trong bếp, đổ một ít nước vào trong, nhưng hơi lạnh một chút, nàng có sợ không?
Mị Nương khẽ cười nói:
- Cô nam quả nữa đêm hôm khuya khoắt ở cùng nhau ta còn không sợ, còn sợ nước lạnh... Ôi, Sở Hoan, chàng tồi tệ!
Không đợi nàng nói xong, Sở Hoan đã đổ nước xuống vết thương của nàng.
- Đừng có kêu, bị người khác nghe được không hay.
- Sao lại không hay?
Mị Nương nhíu mày:
- Chúng ta không làm chuyện xấu, người khác nghe được cũng chẳng sao.
- Gì mà chuyện xấu?
Sở Hoan xé khối khăn vải tiếp theo trên người, cẩn thận từng li từng tí rửa miệng vết thương, cũng không ngẩng đầu.
Thân thể Mị Nương nghiêng về phía trước, sát vào tai Sở Hoan khẽ thổi, nói khẽ:
- Vừa rồi ta còn tưởng chàng ở phòng bên kia cùng nàng ta làm chuyện xấu. Nghe xong cả buổi không có động tĩnh, ta còn nghĩ, giống như con cá chết như vậy sao chàng lại thích.
Sở Hoan hiểu được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng một cái:
- Nói linh tinh, đã đến lúc này rồi trong đầu toàn là chuyện linh tinh.
- Người ta cũng chẳng có chuyện gì mới nghĩ ngợi lung tung... Chàng, chàng không thích ta cũng không phải nói ta như vậy.
Mỵ Nương tủi thân nói.
Sở Hoan không thể làm gì:
- Ai nói không thích nàng?
- Hì, hì.
Mị Nương lập tức mặt mày hớn hở:
- Ta biết ngay trong lòng chàng vẫn là yêu thích ta. Hoan ca, ta hỏi chàng một chuyện, chàng phải thành thật trả lời ta.
- Đừng hỏi chuyện cổ quái không nên hỏi, nếu không ta từ chối trả lời.
Sở Hoan nhẹ nhàng lau miệng vết thương của Mị Nương. Xung quanh miệng vết thương da thịt trắng nõn nở nang, mười phần co dãn, đầu ngón tay vô tình chạm phải, cảm giác tuyệt không thể tả.
Một cánh tay Mị Nương đặt trên vai Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ta hỏi chàng, chàng thích nàng ta nhiều hơn hay ta nhiều hơn?
- Vấn đề này từ chối trả lời.
Sở Hoan đáp ngắn gọn.
Mị Nương lập tức được vẻ bi thương, u oán:
- Ta... ta biết ngay đáp án sẽ là như vậy, ta biết rõ ý của chàng!
Nàng nằm lên giường, nhẹ nhàng run lên.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Ý gì ? Nàng biết được ý gì?
Mị Nương không nói lời nào, Sở Hoan bôi thuốc lên, băng bó kỹ, lúc này mới nói:
- Nàng nhấc mông lên, buông váy ra.
Thấy Mị Nương không nhúc nhích, không nhịn được nghiêng người về phía trước, sát vào trong, từ trên nhìn xuống thấy Mị Nương vẻ mặt bi thương nhắm hái mắt, nhịn không được hỏi:
- Nàng rốt cục làm sao vậy?
Mị Nương vẫn không nói, Sở Hoan nhẹ nhàng lắc vai nàng nói:
- Này, đang hỏi nàng đấy.
Mị Nương lúc này mới mở to mắt, Sở Hoan lúc này mới nhìn rõ nước mắt hiện ta từ khóe mắt quyến rũ, nhìn vô cùng đáng thương, hơi kinh ngạc:
- Mị Nương, nàng rốt cục làm sao vậy? Sao lại khóc?
- Chàng không để ý đến ta, sao ta lại không thương tâm?
Mị Nương chớp đôi mắt mê hoặc, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Sở Hoan không thể hiểu nổi:
- Lúc nào ta nói không quan tâm tới nàng?
- Vừa rồi chàng nói, chàng từ chối trả lời, chính là chàng không dám trả lời, không dám trả lời đã nói rõ rằng trong lòng chàng không quan tâm tới ta.
Mị Nương buồn bã nói.
Sở Hoan bật cười nói:
- Đây là lý lẽ gì vậy? Chuyện đó... chuyện đó quan trọng lắm à?
- Đương nhiên.
Mị Nương nghiêm mặt nói:
- Chàng để ta ở cùng với chàng, nhưng ta cũng không biết chàng có quan tâm tới ta không, có thích ta không, ta làm sao có thể ở cùng chàng được.
Sở Hoan vui mừng nói:
- Nàng nói nàng đồng ý cùng ta quay về Sóc Tuyền?
- Ta chẳng nói gì cả.
Mị Nương quyệt miệng:
- Bôi thuốc xong rồi chàng có thể qua bên nàng ta.
Sở Hoan nắm tay Mị Nương, khẽ thở dài:
- Được rồi, tới ăn chút gì đi, ta trả lời, ta quan tâm nàng ấy, cũng quan tâm nàng, ta thích nàng ấy, cũng thích cả nàng.
- Vậy chàng thích nàng ta ít hơn, thích ta nhiều hơn?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Mị Nương nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Hoan, nói:
- Vậy nếu chàng thích ta, hôn ta một cái.
- A!
- Đó chính là không thích ta.
Sở Hoan do dự một chút, nhìn khuôn mặt mê người của Mị Nương, còn có đôi môi đỏ mọng mềm mại, cuối cùng cúi người xuống, chậm rãi sát lại đôi môi đỏ mọng, đã thấy Mị Nương giảo hoạt cười cười, nghiêng đầu đi, khẽ nói:
- Có ai không, có người vô lễ với...!
Sở Hoan kinh ngạc đã thấy Mị Nương lộ vẻ hoảng sợ nói:
- Chàng tha cho ta đi, ta bị thương, không phải đối thủ của chàng, đừng vô lễ với ta...!
Mặc dù nàng hoảng sợ nhưng đôi mắt quyến rũ vạn phần. Sở Hoan biết đây là trêu đùa, lập tức cảm thấy phiền, hai tay mạnh mẽ bưng lấy khuôn mặt mê người, không cho nàng động đậy, tỏ vẻ dữ tợn, hung ác nói:
- Vô lễ? Lão tử liền vô lễ cho nàng xem, nàng quyến rũ ta...!
Ép sát người lại, không cần nói, đã hung hăng hôn lên đôi môi của Mị Nương.