Lời nói của lão hòa thượng bị bệnh thần kinh mơ hồ, vô cùng kỳ quặc.
Sở Hoan ngầm cảm thấy trong câu nói của ông ta dường như đang giấu giếm việc gì đó rất lớn mà không muốn cho người khác biết. Lúc này vị hòa thượng thần trí hoàn toàn không rõ ràng và hơi hoảng hốt. Sở Hoan thực sự muốn biết rốt cục là việc gì từ miệng của lão hòa thượng bị bệnh ấy. Sở Hoan liền nói nhỏ xen vào:
- Đại sư, những người đó một mực bám diết lấy đại sư!
- Đúng...!
Hòa thượng thân thể run rẩy.
- Họ bọn họ vẫn luôn ở đây...!
- Có bao nhiêu người?
Sở Hoan hỏi.
Hòa thượng che kín đầu:
- Rất nhiều, khắp nơi đều là người, a..., khắp nơi đều là máu...Ngươi nhìn kìa, họ lại trợn trừng mắt.
Lão hòa thượng ném mạnh cái chăn trùm kín khắp người sang một bên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc thái dữ tợn, giọng nói vẫn run rẩy:
- Các ngươi, các ngươi chết rồi vẫn không buông tha ta. Ta không sợ các ngươi, các ngươi hãy xông lên đây đi. Ta không sợ các ngươi... Ta phải giết các ngươi, để các người vĩnh viễn không được siêu sinh...!
Lúc này Sở Hoan nhìn tăng y trên người ông ta vừa bẩn vừa rách, hình như hơn nửa năm chưa từng thay giặt, gầy trơ xương, chỉ còn da bọc xương.
Sở Hoan cảm thấy rất khó hiểu, bỗng chốc nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của hòa thượng bị bệnh:
- Người đâu, mang đao của ta tới đây, cầm đao của ta đến mau, ta muốn chém chết bọn họ...!
- Đao?
Sở Hoan nhìn khắp bốn phía:
- Đao gì?
Hòa thượng bị bệnh ánh mắt nhìn về phía Sở Hoan, lạnh nhạt, tức giận nói:
- Chiến đao của ta, các người giấu đao của ta ở đâu? Nhanh, nhanh chóng mang đao của ta ra đây!
Sở Hoan cười khổ sở nói:
- Ta thực sự không biết đao của lão ở đâu, lão phải tự mình suy nghĩ, nhớ xem mình để ở đâu, ta sẽ lấy giúp lão...!
Hòa thượng nhìn chằm chằm vào Sở Hoan, phút chốc lại nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên ánh mắt chuyển hướng về góc nhà, giơ tay chỉ nói:
- Ở đằng kia, lấy đao của ta lên, để ta giết giặc!
Ánh mắt Sở Hoan cũng nhìn hướng về góc nhà đó, chỉ thấy phía góc nhà ấy trống không rộng rãi, không có vật gì. Hòa thượng nói năng điên khùng, Sở Hoan lắc đầu:
- Chỗ đó không có đao...!
- To gan!
Hòa thượng bị bệnh quát lớn:
- Ngươi dám nghi ngờ lời nói của ta? Đao của ta chính là ở chỗ đó. Ngươi không tuân thủ quân lệnh, thì ta sẽ chặt cái đầu ngươi. Người đâu, mau lôi hắn ra ngoài chém...!
Sở Hoan nghe nói vậy, trong lòng hơi thấy giật mình.
Vị hòa thượng bị bệnh này điên điên khùng khùng, nói năng câu trước không ăn nhập câu sau. Nhưng câu nói vừa rồi, rõ ràng là ngữ khí của người từng tham gia quân đội. Xét về ý nghĩa, vị hòa thượng này có thể là một tướng lĩnh ra hiệu thực thi mệnh lệnh.
Sở Hoan càng cảm thấy sự việc kỳ quặc hơn. Con ngươi hắn đảo một vòng, bỗng chắp tay nói:
- Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận, tôi sẽ đi tìm đao cho tướng quân ngay.
Hắn chỉ thử thăm dò một chút, mà vị hòa thượng kia đã vội nói:
- Vậy được, ta cho ngươi một cơ hội, nếu không tìm được đao của bản tướng, nhất định sẽ trảm không tha...
Sở Hoan lông mày càng nhíu chặt hơn. Hắn thật không biết rõ vị hòa thượng bị bệnh này trong lúc hoảng hốt tự hoang tưởng cho mình là tướng quân hay vốn trước đây ông ta đã từng là tướng soái thống suất binh lính.
- Còn không tìm đao đi?
Vị hòa thượng thấy Sở Hoan không động đậy, lập tức quát lớn.
Hắn không do dự nữa, chậm rãi đi đến góc phòng. Góc phòng này trống trơn, không có bất cứ vật gì bày biện ở đó. Nhưng vị hòa thượng thì một mực nói ở đây có đao, rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ.
- Hắn đứng trong góc, ra điệu bộ đã kiểm tra. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn vị hòa thượng, đã thấy hòa thượng té nhào vào bên mép giường, lại một lần nữa nôn khan một trận kịch liệt, dáng vẻ khổ sở không chịu nổi.
Sở Hoan muốn bước qua chỗ ông ta, trong giây lát trong đầu lóe lên một tia sáng.
Hắn đứng ở góc phòng, tai dán sát trên vách tường, một tay vỗ nhẹ vào thành tường, rồi liền thay đổi mấy vị trí. Rất nhanh chóng, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi xổm người xuống, rồi nằm sấp trên đất, má nghiêng một bên, tai áp trên mặt đất, một tay lại gõ gõ xuống nền. Trong phút chốc, hai hàng lông mày Sở Hoan giãn căng ra, đầu lông mày toát ra vẻ hưng phấn.
Hắn nhìn hòa thượng bị bệnh, thấy hòa thượng nằm bò trên mép giường, lúc này không nôn mửa nữa, nhưng nằm im bất động giống hệt như người chết.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, lấy ra một con dao găm trong giầy.
Cất dao trong giầy là thói quen từ trước đến nay của Sở Hoan. Mỗi đôi giầy mới của hắn, đều bị hắn tự chỉnh sửa cải tiến để có thể giấu được một con dao găm, mà giầy không bị gồ lên cũng không rỉ nước vào.
Lấy ra con dao găm, trong bóng tối, Sở Hoan sải tay sờ sờ mặt đất.
Trong mặt đất này có gạch xanh. Sở Hoan sờ thấy các góc cạnh, không hề do dự, dùng ngay dao găm cạy mở gạch xanh trên đất.
Mới chỉ mở một viên gạch xanh, Sở Hoan dường như nhớ đến điều gì, ngoảnh đầu lại, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một màn lạnh lẽo quạnh quẽ bên ngoài cửa, nhưng hắn vẫn nhổm dậy, nhẹ nhàng bước đi. Hắn muốn đóng cửa sổ lại.
Sắp bước đến cửa sổ, Sở Hoan bỗng nhíu mày lại, hắn lặng lẽ nghe thấy tiếng thở rất nhẹ từ đâu truyền tới. Tiếng thở nhẹ này vô cùng bí ẩn. Nếu không phải ngũ quan của Sở Hoan vượt xa người thường thì không thể phát hiện ra được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bên cửa sổ có người!
Sở Hoan bước chân nhẹ nhàng, đến gần bên cửa sổ, nén thở. Hắn thò nửa người trên ra, đã phán đoán được vị trí của đối phương, một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, dao găm đã đè lên người, người kia vội hô nhỏ:
- Là ta...!
Sở Hoan lập tức nhận ra giọng nói, chính là giọng Lâm Đại Nhi. Sở Hoan rút đao về, ngạc nhiên nói:
- Đại Nhi, sao nàng lại qua đây?
Đại Nhi lách mình qua cửa sổ, cau mày nói:
- Bên này tiếng động lớn như vậy, lẽ nào ta bị điếc sao? Ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi...?
Sở Hoan hơi do dự một lúc, ngoảnh lại nhìn vị hòa thượng bị bệnh kia một cái, vẫn không có động tĩnh, liền nói nhỏ:
- Nàng về trước đi, ở đây không có việc gì đâu.
- Vừa nãy ta nghe thấy tiếng lão hòa thượng rồi.
Đại Nhi nói nhỏ:
- Ông ta nói lung tung gì vậy?
- Ta cũng không rõ.
Sở Hoan lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc:
- Ông ta hình như bị điên rồi, luôn mồm nói lung tung...!
Sở Hoan lo lắng ban đêm có người qua bên này, Đại Nhi đứng bên cửa sổ, nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt, liền nói nhỏ:
- Bước lên đây đi!
Hắn đỡ hai tay Đại Nhi, giúp Đại Nhi từ cửa sổ bước vào.
Tuy thân thể Đại Nhi hư nhược, nhưng nhảy qua cửa sổ vào thì hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực. Bước vào trong phòng, Sở Hoan mới nói nhỏ:
- Cửa sổ có lưu một cái khe, nàng ở bên này canh chừng giúp ta, nếu có người tới thì thông báo ta biết.
- Được...!
Đại Nhi nhẹ giọng nói:
- Chàng còn phải làm gì nữa?
- Chỗ kia có lẽ có đồ vật để đó.
Sở Hoan chỉ vào góc phòng. Ta xem xem rốt cuộc có thứ gì?
Đại Nhi cũng không hỏi nhiều. Lúc này, Sở Hoan mới qua, rút dao găm ra, cạy mở bảy, tám viên gạch xanh, bên dưới là đất. Sở Hoan dùng dao găm tỉ mỉ cẩn thận đào đất lên, chỉ một lát rồi ngoảnh đầu lại nhìn Đại Nhi, thấy Đại Nhi đang nhìn về phía này. Hai người nhìn nhau một cái, Sở Hoan bèn gật đầu, biểu ý bên dưới quả thực đào móc được đồ vật.
Trong lòng Đại Nhi cũng thấy tò mò. Sở Hoan không hề do dự, tiếp tục đào xuống bên dưới lòng đất, rất nhanh chóng đã lộ ra một miếng bìa sắt cứng vuông vắn. Sở Hoan biết chắc chắn, đây chỉ là cái nắp bên trên mà thôi.
Hắn thuận theo viền nắp đào sâu xuống. Vật bên dưới dần dần lộ ra hình dáng. Công phu không đến một khắc đồng hồ thì Sở Hoan đã dùng hai tay từ trong lòng đất lôi lên một vật, đặt sang một bên. Chỗ đào bới lại lộ ra một hố sâu.
Đại Nhi nhìn thấy Sở Hoan lấy ra từ trong lòng đất một tang vật lại càng tò mò, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, liền bước đến bên cạnh, thì thấy vật mà Sở Hoan lấy ra từ lòng đất là một hộp sắt vuông vắn.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào hộp sắt, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Hắn nhớ rõ lúc ban ngày, vị Trí Lương hòa thượng kia đến đây khua môi múa mép, ép buộc dụ dỗ, dường như muốn lừa lấy một cái hòm trong tay vị hòa thượng bị bệnh này. Nghe lời nói của Trí Lương hòa thượng thì trong hòm hình như có cất giấu vàng bạc quý báu.
Rất nhiều người nhòm ngó cái hòm đó, thèm thuồng đến nỗi dãi dớt dài đến ba thước.
Chỉ vì cái hòm đó được vị hòa thượng bị bệnh kia cất giấu, mọi người đều không biết tung tích. Thật không ngờ, cái hộp ấy lại được giấu trong ngôi nhà này.
Hòa thượng ở chùa Cổ Thủy Tự đã tốn bao công sức tìm kiếm hộp đó mà không được. Tối nay hòa thượng bệnh này trong lúc tinh thần hoảng loạn đã tiết lộ chỗ đặt hộp đó với Sở Hoan. Sở Hoan cũng không biết cơ hội của bản thân là may hay rủi.
Hộp này tuy đã cài khóa, nhưng đối với Sở Hoan mà nói, chiếc khóa này không đủ gây trở ngại cho hắn.
- Đây là cái gì?
Đại Nhi hỏi nhỏ.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta cũng không biết, nghe nói trong này có nhiều châu báu vàng bạc, cũng chẳng biết là thật hay giả. Nhưng nàng cũng nghe thấy rồi đấy, vừa nãy ông ta nói trong này có đao, hoặc ở đây có cất giấu vũ khí cũng chưa biết chừng.
- Thế có cần mở ra không?
Đại Nhi hỏi nhỏ.
Sở Hoan cười nói:
- Là do ông ấy sai ta lấy đao, ta đã làm người tốt thì không thể bỏ dở giữa đường được.
Đại Nhi thấy Sở Hoan được đồ vật của người ta mà còn nói khoác không ngượng, phí công nàng nhìn. Sở Hoan mỉm cười, không hề do dự, dùng dao găm nhẹ nhàng mở khóa sắt.
Kỳ thực hắn rất hứng thú với việc mở hộp xem bên trong rốt cục là cái gì, quan trọng hơn nữa là vừa nãy bệnh hòa thượng nói ra những lời cổ quái. Lúc đó hắn không biết được đầu mối, cũng không biết có thể tìm được chút dấu vết gì để lại trong hộp sắt không.
Hộp sắt được mở ra, hoàn toàn không có châu báu vàng bạc như truyền thuyết. Bên trong chỉ đơn giản đặt mấy đồ vật là một chiếc mũ, một cây đao lớn, ngoài ra có hai vật được bao kín bên ngoài bằng gấm lụa.
Sở Hoan lấy ra cây đại đao đó trước tiên, rút đao ra khỏi vỏ, một luồng khí lạnh xộc tới. Vị hòa thượng bị bệnh ấy đã ở chùa nhiều năm, vậy mà vẫn bảo quản thanh đao vô cùng sắc bén.
- Ông ấy thật sự là một quân nhân.
Đại Nhi lấy ra chiếc mũ. Chiếc mũ này được chế tác rất tinh xảo, không phải là loại mũ phổ thông
Sở Hoan đặt thanh đao xuống, cầm lấy chiếc mũ, lật đi lật lại trong tay xem xét kỹ càng một lúc. Lông mày nhướn lên, hơi lộ vẻ kinh ngạc:
- Đây là mũ chim ưng!
- Mũ chim ưng?
- Nàng xem chỗ này... tai mũ có khắc một con chim ưng làm biểu tượng.
Sở Hoan thần sắc trang nghiêm:
- Đây là mũ chim ưng của đế quốc, là mũ thiên hộ của Quân đoàn Tây Bắc nước Tần.
Đại Nhi cũng nhăn mày nói:
- Ta biết, năm đó tên cẩu hoàng đế tranh đoạt thiên hạ, sau này khi thế lực lớn, quân đội của hắn chia thành ba quân đoàn... Tây Bắc quân đoàn, Quan Đông quân đoàn và Quan Trung quân đoàn.
- Đúng.
Sở Hoan nói:
- Tây Bắc quân đoàn do Phong Hàn Tiếu Phong tướng quân thống lĩnh, chủ yếu đánh chiếm Tây Bắc. Quan Đông là Xích Luyện Điện, bình định Liêu Đông và truy đuổi người Cao Ly. Còn Quan Trung quân đoàn là mũ con hổ. Sau khi nước Tần thành lập, áo mũ mới chính thức thống nhất. Nhưng mũ con hổ của Quan Trung quân đoàn đến nay vẫn được quân cận vệ hoàng gia tiếp tục duy trì. Mũ chiến mãnh hổ của họ chính là xuất phát từ Quan Trung quân đoàn năm đó.
- Đây là mũ của tướng lĩnh Tây Bắc quân đoàn? Đại Nhi nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan nói nhỏ nhẹ:
- Đương thời, chế độ áo mũ trong quân đoàn... nhà Tần, đại loại như Vệ Sở quân ngày nay. Ngoài đại tướng quân đoàn, bên dưới có vạn hộ, thiên hộ, bách hộ, tuy đều là mũ chim ưng, nhưng hình dáng mũ chiến không giống nhau. Chiếc mũ này là loại mũ đương thời thiên hộ sở hữu, bên trên có khắc hoa văn con chim ưng. Nếu chiếc mũ này đúng thật là của ông ta thì ông ấy ắt từng là thiên hộ trong quân đoàn Tây Bắc