QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Mặc Lý không có tán gẫu cùng fan lâu lắm, fan rất nhanh tan hết, cậu trở lại hậu trường, bị Mặc lão bầu gánh gọi lại.

“Con có nhìn thấy Yến tổng không đó? Có ra chào hỏi tiễn người ta không?”

“Không phát hiện, chắc anh ta tự mình về rồi.”

Dáng vẻ không chút nào để ý của Mặc Lý khiến cho Mặc lão bầu gánh tức giận đến mức lảo đảo thân thể.

“Con về phòng gọi điện cho đại sư ca đây, không có việc gì thì đừng tìm con.” Mặc Lý nói.

Mặc lão bầu gánh nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng vui sướng không biết sầu của cậu, bất đắc dĩ liên tục thở dài.

Lý Thiếu Thiên đang xem kịch bản, điện thoạt đặt trên bàn bỗng vang chuông.

Vừa cầm lên nhìn, Lý Thiếu Thiên lập tức mỉm cười, tiếp điện thoại.

“A Ly, muộn vậy rồi còn gọi cho anh sao?”

“Đại sư ca, em vừa rồi đã xem video phỏng vấn của anh.” Mặc Lý trong lòng cực thỏa mãn, song lời nói ra lại thập phần ngạo kiều: “Em nghĩ anh có thể nói tốt hơn như thế nữa. Ví dụ như anh vì sao quan tâm để ý em nhất, về sau chuẩn bị biểu hiện như thế nào.”

“Cảm ơn A Ly đã dạy bảo, sư ca lần sau sẽ cố gắng.” Trong giọng của Lý Thiếu Thiên chứa chan ý cười.

Cuộc gọi này giống như đã lấp đầy khe hở được tạo ra vì Lý Thiếu Thiên ở thời khắc gánh hát Mặc gia lâm vào cửa ải khó khăn lại kiên trì rời đi, cùng với sự khuyết thiếu trao đổi vài năm sau đó.

Hai buổi tối tiếp theo không có an bài buổi diễn nào, Mặc Lý vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày lại nhận được thiệp mời mà Lưu Đại Quân lấy danh nghĩa chủ tịch thành phố gửi đến.

Thiệp mời rất có phong phạm chính thức, chủ tịch thành phố kính mời các giới văn nghệ sĩ của Mặc Huyền cùng tham dự yến tiệc, dự lễ hội mùa đông ngắm hoa mơ nở có quy mô lớn lần thứ hai của thành phố.

Lưu Đại Quân là một chủ tịch rất có khả năng gây sức ép, ở thời điểm năm 2000 các công ty bất động sản đột nhiên vươn lên đã thay áo toàn bộ Mặc Huyền, còn chạy theo xu hướng muốn xây dựng một đặc khu kinh tế nho nhỏ.

Hiện tại Mặc Huyền không có gì để phá không có gì để xây, lại bắt đầu gây sức ép về mặt tinh thần văn minh của thành phố. Ghi chép của thành phố được bảo tồn đầy đủ, nhưng ngoài cái gánh hát Mặc gia còn tạm có tính chất lịch sử, còn lại không có cái gì khác có thể lấy ra để khoe.

Lưu Đại Quân chỉ có thể tranh thủ ở văn hóa thổ nhưỡng hơi chút cằn cỗi của Mặc Huyền thúc đẩy sự phát triển của tinh thần văn minh xán lạn, mà hết thảy những thứ này không thể không dính đến tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông đối với tôn phật như được tạo bởi vàng ròng Yến Lẫm này nịnh nọt như thế.

Lễ hội mùa đông ngắm hoa mơ là hoạt động ông nghĩ ra vào năm ngoái, có một nông dân phát hiện đất đai của Mặc Huyền tựa hồ rất thích hợp để trồng hoa mơ, vừa đến mùa đông liền nở cực kì xán lạn diễm lệ như chốn tiên cảnh, Lưu Đại Quân ngay tại vùng ngoại thành kiến thiết một khu vườn chuyên trồng hoa mơ, muốn biến nó trở thành một địa điểm du lịch của Mặc Huyền.

Năm nay là năm thứ hai.

Đây là sự kiện lớn của toàn bộ Mặc Huyền, người ta nếu đã gửi thiệp mời chính thức, Mặc Lý thân là chủ nhân đương nhiệm của gánh hát Mặc gia chẳng những phải đi, mà còn phải long trọng đối đãi.

Cậu mặc bộ tây trang từ trước tới nay chưa từng mặc, bên ngoài khoác áo lông dài màu xanh, đón gió lạnh run run bắt đầu xuất phát.

Vườn hoa mơ cách gánh hát của Mặc gia không xa, Mặc Lý đạp xe đạp dọc theo đường nhỏ hơn mười phút là đã tới.

Cổng lớn của vườn hoa mơ khí phái hơn cổng lớn của gánh hát Mặc gia rất nhiều, dù sao cũng là chính phủ Mặc Huyền bỏ vốn kiến thiết, còn chưa tiến vào cổng, xa xa đã có thể nhìn thấy một không gian đỏ rực, chóp mũi cũng nức hương thơm.

Mặc Lý chống xe đạp, tháo bao tay ra, hai tay đút túi áo khoác tiến vào trong.

Ở bên cạnh vườn hoa mơ, đoàn người do Lưu Đại Quân dẫn đầu đang vây quanh một thân ảnh cao gầy, cực kì hào hứng giảng giải gì đó.

Mặc Lý còn chưa có tới gần, người nọ tựa như cảm ứng được vậy, hơi hơi xoay người, một đôi mắt màu hổ phách chuẩn xác bắt giữ được cậu.

Mặc Lý dừng cước bộ một chút, nhịn không được dịch sang bên cạnh hai bước, ý muốn né tránh tầm mắt của đối phương.

Khóe môi của Yến Lẫm nở nụ cười mỉm, khác với sự khách khí vài ngày trước đó, lần này lại vươn thẳng tay về phía cậu, ngụ ý thỉnh cầu, phong thái gió nhẹ mây bay.

“Mặc bầu gánh tới rồi, mời đến bên này.”

Lưu Đại Quân đang nói hăng say quay đầu lại nhìn thấy Mặc Lý, cũng hô: “Mặc bầu gánh mau tới, chú và Yến tổng vừa mới nhắc đến cháu đấy.”

Mặc Lý đành phải chậm rãi đi tới, cách thân ảnh mang đến cho cậu cảm giác áp bách rất mạnh càng ngày càng gần.

Yến Lẫm không có ở tại chỗ chờ cậu lết đến, hợp thời tiến lên đón lấy, vươn tay nắm một bàn tay của cậu, dẫn cậu đi về hướng đám người, giống một thân sĩ quý tộc Anh quốc chân chính.

Nếu Mặc Lý có đuôi lúc này hẳn nó đã xù hết cả lông, lập tức muốn bỏ tay khỏi tay của Yến Lẫm, ai ngờ người nọ mặt ngoài nhìn nho nhã lễ độ, trên tay lại dùng ám chiêu không để cho cậu thoát khỏi, thật là xấu xa!

“Tay của Mặc bầu gánh có chút lạnh.” Ngón tay của Yến Lẫm cọ xát bàn tay của Mặc Lý đang nắm, theo mu bàn tay nhẹ nhàng chà xát tới đầu ngón tay, trên mặt lộ ra thân thiết lễ phép mười phần. “Ngàn vạn lần đừng để bị lạnh sinh bệnh.”

Mặc Lý bị hắn chà xát đến mức toát hết mồ hôi.

Người này thật đúng là một tên biến thái, trực giác của cậu không có sai!

Lưu Đại Quân cười ha ha tiếp lời: “Yến tổng thật sự là biết quan tâm người khác, Mặc Huyền của chúng tôi có thể hợp tác với nhà đầu tư như Yến tổng, thật sự là vô cùng vinh hạnh!”

Yến Lẫm cười cười, lại nhìn về phía Mặc Lý.

“Ngoài này gió lớn, Mặc bầu gánh mặc hơi ít.” Hắn nói xong liền cởi khăn quàng cổ lông cừu màu xám mà hắn đang choàng xuống, rất có kỹ xảo trấn áp lại động tác kháng cự của Mặc Lý, mềm nhẹ quấn khăn quàng cổ quanh cái cổ trắng nõn thon dài của Mặc Lý, ngón tay linh hoạt, cơ hồ muốn ôm cả cậu vào trong ngực, thuận lợi thắt nút khăn quàng cổ.

Lưu Đại Quân: “???”

Không khí kỳ lạ này là chuyện gì xảy ra?

“Không cần, tôi không lạnh.” Mặc Lý thừa dịp hắn buông tay liền cười lạnh cởi bỏ khăn quàng cổ, khắc chế thôi thúc muốn ném vào mặt Yến Lẫm, tận lực lễ phép nhét vào trong tay của hắn.

Người này thật sự là lực tay quá khỏe, ỷ vào chuyện đang ở trước mặt các lãnh đạo không thể làm hắn trở nên khó coi, liền được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy.

Không phải là cậu có cừu oán với hắn đó chứ?!

Mặc Lý bắt đầu còn thật sự kiểm điểm bản thân liệu đã làm chuyện gì có lỗi với vị đại thiếu gia của Yến gia này không.

Cậu cắt đứt tài lộ của hắn? Hay là cướp bạn gái của hắn? Bằng không hắn vì sao cứ mãi phân cao thấp với cậu?

Yến Lẫm tiếp nhận khăn quàng cổ bị đối phương ghét bỏ, cười cười chưa nói gì, lại chậm rãi quấn lại lên cổ của hắn.

Mặc Lý nhìn thấy vẻ mặt chậm rãi của hắn, đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ Chu Phi cầm lấy cái khăn cậu dùng sau khi rửa mặt ngửi ngửi hít hít không ngừng….

Rõ ràng không liên quan đến nhau, song cậu chính là cảm thấy được biến thái hệt nhau.

Chủ tịch thành phố Lưu Đại Quân cùng mấy trưởng khoa chủ nhiệm đứng bên cạnh nói chuyện về công việc trong chốc lát, đã muốn lựa chọn quên đi cậu và bầu không khí kỳ quái không phối hợp với việc kiến thiết tinh thần văn minh vĩ đại.

“Đúng rồi Yến tổng, chúng tôi chuẩn bị dùng vườn hoa mơ này để khai phá một ít dự án có thể giúp người dân nâng cao ý thức văn hóa.” Lưu Đại Quân có chút tự hào tiếp tục giới thiệu.

Yến Lẫm còn thật sự nghe ông giảng giải, Mặc Lý cuối cùng né được tầm mắt hệt như X-quang của hắn, rõ ràng thối lui vào trong đám người, cùng mấy người lớn tuổi muốn nghiên cứu văn hóa của Mặc Huyền nói chuyện phiếm.

Lưu Đại Quân dẫn Yến Lẫm đi vào một đình nhỏ thiết kế mái tám cạnh xung quanh trồng rất nhiều hoa mơ, trong đình đặt một cái bàn đá, trên bàn đặt một đồ vật giống như để rút thăm trúng thưởng, bốn phía của đình còn để mấy quyển trục chưa mở ra, phía dưới mỗi quyển trục còn để một hộp gấm bán sỉ đầy ở ngoài chợ.

Lưu Đại Quân hí hửng giới thiệu: “Ngày xưa văn nhân trí thức có khúc thủy lưu thương (1), vườn hoa mơ kết hợp với tình huống thực tế của Mặc Huyền, thông qua tinh thần sáng tạo mạnh dạn khai thác, tiếp thu kinh nghiệm của người đi trước, hơn nữa lắng nghe ý kiến của người dân, cuối cùng quyết định triển khai hoạt động trải nghiệm vườn mơ vừa thanh cao nho nhã vừa đầy tình cảm này. Mời Yến tổng nhìn xem, sau khi du khách dạo chơi vườn hoa mơ xong, chỉ cần là người tuân thủ quy định của vườn hoa là có thể có cơ hội rút thăm một thẻ nguyện vọng trong cái rương đậm đà sắc thơ này.”

Lưu Đại Quân chỉ vào cái rương màu đỏ đặt giữa bàn giới thiệu, Mặc Lý bị mấy câu của chủ tịch thành phố làm cho rùng mình một cái, làm khó người nào đó họ Yến còn có thể trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nghe đối phương bịa chuyện.

“Mỗi một thẻ hoa đối ứng với một quyển trục, trên mặt quyển trục có một câu thơ cổ, chỉ cần du khách có thể đối ra được câu tiếp theo là có thể mở ra hộp gấm đặt dưới quyển trục, thành công lấy được thứ bên trong. Đương nhiên, có một nửa số hộp gấm là không có thứ gì trong đó, nửa còn lại đặt cành hoa mơ được hái xuống, có thể cho du khách mang ra khỏi vườn hoa.”

“Cho nên chính là vì muốn phòng ngừa du khách lén bẻ cành ngắt hoa?” Yến Lẫm nhíu mày.

Lưu Đại Quân đang hí hửng lập tức đứng hình trong chớp mắt, cuối cùng sắc mặt hơi tái lại, sầu mi thừa nhận.

“Cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, không dối gạt Yến tổng, ý thức và tư tưởng của người dân Mặc Huyền còn cần nâng cao lên rất nhiều. Năm ngoái vườn hoa mơ mở cửa chưa đến hai ngày đã muốn bị ngắt trọc. Năm nay tạo hoạt động này đúng thật là có hiệu quả.”

Yến Lẫm gật đầu. Loại hoạt động có tính chất thử vận may có năng lực khoe khoang này tự nhiên là có ý nghĩa hơn việc ngắt hoa bẻ cành. Có thể nghĩ ra được biện pháp này cũng xem như thông minh có sáng tạo.

Lưu Đại Quân nhiệt tình giật dây Yến Lẫm.

“Yến tổng đến thử vận may đi! Năm nay vườn hoa mơ còn chưa có mở cửa, ngài đây là người đầu tiên rút thăm! Nếu rút trúng thẻ tốt cũng xem như là đại cát đại lợi!”

Mục đích chủ yếu của Lưu Đại Quân vẫn là vuốt mông ngựa.

Yến Lẫm cư nhiên thực nể tình mà đi tới phía trước cái rương bốc thăm màu đỏ, vươn tay vào trong sờ soạng rồi rút ra một thẻ trúc.

“Yến tổng mau nhìn xem là quyển trục nào, nếu mở ra trúng hộp gấm thì chính là đại cát đại lợi, năm sau nhất định hưng thịnh phát đạt!” Lưu Đại Quân cười ha ha nói.

Mặc Lý dám cam đoan toàn bộ tất cả các hộp gấm ở nơi này bên trong đều có cành hoa. Cậu liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu giao dịch dơ bẩn này. Hừ.

Trong tay Yến Lẫm cầm thẻ trúc, đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía cậu. Mặc Lý bị hắn nhìn lập tức sau lưng trở nên căng thẳng, trong đầu vang chuông báo động dồn dập, trực giác của cậu báo cho cậu biết cái tên họ Yến này đang ấp ủ chủ ý xấu xa nào đó.

Quả không sai chút nào, tầm mắt của Yến Lẫm chuẩn xác dừng lại ở trên người cậu, cười cười mở miệng nói: “Nếu cái thẻ này liên quan đến vận số của năm sau, tôi đây cũng không thể không long trọng đối đãi nó.”

Lưu Đại Quân vui sướng vì sự phối hợp vượt xa dự đoán của vị Yến thiếu gia ngày hôm nay. Trò nịnh nọt này chính là chiêu mà song phương đều rõ, chỉ cần cách một tầng cửa sổ ăn nhịp với nhau, bước tiếp theo là có thể cấu kết với nhau làm việc xấu —— a không, là có thể bắt đầu hợp tác rồi!

“Không biết Yến tổng có cao kiến gì vậy?” Lưu Đại Quân cười ha ha.

“Ai cũng đều biết Mặc bầu gánh từ nhỏ đã diễn Hồ tiên truyền thừa trăm năm lịch sử. Diễn Hồ tiên nhiều năm như vậy, trên người Mặc bầu gánh nhất định hấp thụ không ít tiên khí mới có thể tiên tư trác tuyệt như thế.” Yến Lẫm nhìn Mặc Lý cười nói. “Đã liên quan đến số vận của năm sau, liệu tôi có thể có được vinh hạnh mượn chút tiên khí của Mặc bầu gánh dùng được không?”

(1): Khúc thủy lưu thương: một loại tập tục truyền thống dân gian của Trung Quốc, sau phát triển thành một loại hoạt động thanh nhã dành cho người trí thức, văn nhân ngâm thơ nâng cốc: người tham gia ngồi ở hai bên sông, ở thượng nguồn thả trôi chén rượu, chén rượu dừng ở trước mặt ai thì người đó cầm lên uống, ngụ ý loại bỏ tai họa thêm cát tường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi