QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Không bao lâu sau, Yến Lẫm đã nhận được tin nhắn hồi âm.

“Thì ra là cậu ta.”

Trong tin nhắn, tên của Liễu Kì Hoa hiện ra rất rõ ràng, Yến Lẫm trầm ngâm một lát, sau đó cầm lên điện thoại một lần nữa.

Trên mạng, Chu Phi cũng biến thành Thiện Tài đồng tử (1), dìm cái tin giật tít này xuống.

Nhưng có thể gỡ tin khỏi hot search, song không thể trấn áp được mồm miệng của các cư dân mạng hóng hớt.

Sự nhiệt tình hóng hớt còn đang trong phạm vi nhất định lên men, đây là điều mà sức người không quản được.

Đối với đợt sóng ngầm mãnh liệt sau lưng này, Mặc Lý hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi đăng weibo xong thì cậu tự động cắt mạng, làm một cục cưng ngoan ngoãn mỗi ngày đều học tập thật tốt hướng về tương lai, không để ý gì đến chuyện bên ngoài.

Tuy rằng một năm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, nhân sinh trên mạng khá là nhấp nhô oanh động, nhưng suy cho cùng cậu hiện tại vẫn chỉ là một sinh viên năm cuối chuyên ngành Sinh vật học.

Sau khi kì nghỉ đông kết thúc sẽ lập tức tới ngày bảo vệ luận văn.

Cho dù có là tiểu thịt tươi, minh tinh hay hot boy mạng, fan và anti thiên quân vạn mã war nhau tưng bừng khói lửa, danh tiếng bùng nổ hay là lên xuống thất thường, thì khi trở lại trường học, ở trước mặt các giáo sư giảng viên trầm mê học thuật đến không thể tự kiềm chế, cậu vẫn là một sinh viên, có thể vẫn là một sinh viên không học hành đàng hoàng.

Không bảo vệ luận văn tốt ư? Bye bye tốt nghiệp đi, không thương lượng gì hết.

Cho nên Mặc Lý hai ngày nay lâm vào trong biển học vô bờ.

Vốn thành tích chuyên ngành của cậu cũng không tốt lắm, mấy tháng nay còn không đụng vào sách vở, hiện tại nếu còn không chịu học, có thể sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp.

Đồng thời cũng đang lâm vào tình trạng học đến không biết trời trăng còn có người đại diện của cậu, cũng là một sinh viên năm cuối, thậm chí kì thi tiếng Anh cấp sáu còn chưa vượt qua.

Tuy rằng một rich kid như hắn có thể không cần vượt qua kì thi tiếng Anh cấp sáu, nhưng là vất vả lắm mới đậu đại học, cuối cùng lại tốt nghiệp không nổi thì thật mất mặt.

Quan trọng nhất là ba hắn khẳng định sẽ lấy đó làm cớ để cản trở hắn và Mặc Lý triền triền miên miên, cảm giác nguy cơ của Chu Phi thập phần mãnh liệt, sao hắn có thể để điều này xảy ra được?!

Hai người cùng nhau ngồi ở trước bàn ăn, đầu đối diện đầu chân đối diện chân, trong tay mỗi người là một ly cà phê, tiếng lật giấy sột soạt sột soạt vang lên liên tiếp, đều đang vùi đầu vào sách vở rong chơi trong đại dương tri thức.

Yến Lẫm từ trong thư phòng đi ra định rót ly rượu để thả lỏng: “….”

Hai tên học tra nước tới chân mới nhảy.

Đây là sự khinh miệt đến từ học bá.

Yến Lẫm không có kinh động bọn họ, cầm một chai rượu và một cái ly thủy tinh trở về thư phòng.

Không bao lâu sau đó điện thoại di động trong tay Chu Phi vang một tiếng, hắn vừa cầm bút ghi nháp vừa dùng tay còn lại mở điện thoại ra xem, nhất thời hai mắt sáng ngời, kích động nắm lấy tay Mặc Lý.

“A Ly! Có công việc mới! Lần này đảm bảo lời rất nhiều tiền!”

“Công việc gì?” Mặc Lý ngay cả đầu cũng không nâng.

“Gương mặt đại diện cho nhãn hàng thức uống giải khát.”

“Yến Lẫm nói, không nhận mấy thứ bán hàng online.”

Sắc mặt Chu Phi đen sì: “Cậu cũng quá khinh thường tôi, tôi sao có thể lại nhận mấy thứ bán hàng online cho cậu được.”

“Rốt cuộc là sản phẩm nước giải khát gì?” Mặc Lý rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, thể hiện ra một tia hứng thú.

Chu Phi đưa điện thoại cho cậu xem: “Một cái nhãn hiệu mới của công ty Phân Thế, là một sản phẩm chất lượng tốt đàng hoàng, quảng cáo sẽ phát trên TV. Lần này dù là lợi ích trong hay ngoài mặt nào cũng có, chúng ta sẽ lời rất nhiều tiền, chắc chắn có thể đủ để bắt đầu kinh doanh phát triển gánh hát Mặc gia!”

“Bao nhiêu tiền?”

“Đã đàm xong bước đầu, ít nhất từng này. Tôi sẽ còn tranh thủ tiếp, cậu hiện tại có độ tạo đề tài rất cao, bên Phân Thế rất vừa lòng, cơ hội để trao đổi của chúng ta là rất lớn.” Chu Phi giơ ngón tay.

Mặc Lý không dám tin trừng lớn hai mắt.

“Mười, mười vạn?”

Chu Phi yêu thương xoa tóc cậu.

“Làm sao có thể ít như vậy được, Phân Thế mà chỉ chi từng đó tiền thì quá là dọa người. Cục cưng đáng thương, thật sự là nghèo đến phát sợ, đúng là sự bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu.”

“Cút!” Mặc Lý hất tay hắn ra, bắt đầu lo lắng về việc liệu có thể thành công lấy được vị trí gương mặt đại diện này không.

“À nhưng mà vị trí gương mặt đại diện này còn có một vài người khác nữa.” Chu Phi nói.

“Ai?”

“Liễu Kì Hoa, Tống Văn, Đổng Thăng.”

“Phải cùng nhau chụp quảng cáo?” Mặc Lý trừng mắt nhìn.

Chu Phi gật đầu khẳng định.

“Vậy thì toi, Liễu Kì Hoa đảm bảo sẽ tức chết.”

Chu Phi rất là nghi hoặc: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Lần trước chụp tạp chí cậu ta rất tức giận. Bởi vì không đẹp bằng tôi, người này tính khó chiều cực.”

Chu Phi không cho là đúng: “Uầy, đi so ngoại hình với A Ly thì thuần túy chỉ là tự mình rước bực vào người.”

“Yes.” Mặc Lý hết sức đồng ý, liên tục gật đầu.

Cùng Mặc Lý thương thảo lập kế hoạch, mục tiêu của Chu Phi chính là nâng số tiền thù lao cao lên hơn một chút.

Hắn hiểu biết rất rõ về quẫn cảnh của Mặc Lý. Mặc Lý vừa dừng diễn hí, thu nhập của gánh hát gần đây lại bắt đầu ảm đạm, tiền Mặc Lý gửi về tựa như muối bỏ biển, cậu lại còn muốn phát triển gánh hát, làm nó vươn xa hơn nữa. Nhưng vô luận là duy trì vận hành hay là tiến thêm một bước phát triển đều không thể không dính đến tiền, thật sự là “không có một văn tiền khó làm anh hùng hảo hán”.

Quản lý của bộ phận tuyên truyền nhãn hiệu nước giải khát của Phân Thế sau khi nhận được câu trả lời thì trong đầu chửi thề vài tiếng.

“Cái người Mặc Lý kia bộ dạng thanh cao như vậy, thế mà cứ như là tám đời chưa từng nhìn thấy tiền ấy! Vị trí đại diện cho nhãn hiệu nước giải khát của chúng ta chính là cơ hội tốt để tăng thêm nhân khí, bọn họ như thế nào chỉ biết có mỗi tiền! Nhãn hiệu của chúng ta còn cần phải trả phí làm người đại diện cao như vậy? Ngang bằng mời minh tinh màn bạc luôn rồi!”

Nhân viên lâu năm trong tổ chỉ có thể khuyên bảo: “Ai kêu đây là ý của cấp trên cơ chứ, chúng ta chỉ cần chấp hành là được.”

Không biết boss nào của công ty gia nhập tộc đu idol, vị trí gương mặt đại diện của Mặc Lý là cấp trên chỉ định, còn ba người kia chỉ là thêm cho có.

Dù sao để một người nghề chính là xướng hí làm người đại diện cho sản phẩm nước giải khát, thấy thế nào cũng không liên quan.

“Chắc là không có kim chủ gì rồi, bằng không kim chủ phải keo kiệt lắm mới có thể để chim hoàng yến của mình thấy tiền là sáng mắt như vậy.” Quản lý của bộ phận tuyên truyền nhớ tới lời đồn đãi trên mạng dạo gần đây.

Vốn người có loại đồn đãi không tốt này là không phù hợp với yêu cầu về hình tượng của vị trí gương mặt đại diện của bọn họ.

Nhưng lại lật lại vấn đề, ai bảo lãnh đạo nhà bọn họ lại trực tiếp biến thành fan não tàn của đối phương cơ chứ, thành ra mấy vấn đề này liền được xem nhẹ như không.

Tin về ứng cử viên cho vị trí gương mặt đại diện nếu rơi vào tay Mặc Lý, tất nhiên những người khác cũng biết được.

Đổng Thăng là không có ý kiến gì. Hắn là một diễn viên thuộc phái thực lực, không dựa vào mặt không dựa vào fan, chỉ dựa vào diễn xuất kiếm cơm ăn, tài nguyên phim ảnh luôn có nhưng nhân khí không cao, có thể làm gương mặt đại diện cho một nhãn hiệu đồ uống target vào đối tượng trẻ như vậy vốn đã là chuyện kì lạ rồi.

Nhìn mấy cái tên khác, đều là vừa quay Quốc Sắc Phương Hoa, đại khái đây chính là phúc lợi do chương trình thành công mang đến.

Tống Văn sau khi nhìn thấy danh sách tên thì chỉ có một ý tưởng —— lại chung khung hình với Mặc Lý, lại bị áp đảo sắc đẹp.

Thân là một nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp trong hàng ngũ các tiểu hoa, Tống Văn thật sự là tâm như tro tàn.

Cô đã có thể tưởng tượng ra bình luận của các cư dân mạng nhàm chán trong tương lai sẽ là như nào.

[Wow, Mặc bầu gánh còn đẹp hơn cả con gái nữa. Nhan sắc áp đảo luôn, K.O toàn tập.]

Mà cô chính là cái người con gái bị áp đảo nhan sắc kia, thật sự là đặc biệt làm người ta khó chịu.

Thân là một đóa hoa nhỏ mềm mại rạng rỡ, thua người nhưng không thể thua trận, áp đảo nhan sắc người khác mới là lẽ thường, dù thế nào cũng không thể để người khác áp đảo nhan sắc của bản thân được.

Tống Văn tìm được người đại diện của cô: “Anh Khôi, liệu em có thể không nhận vị trí người đại diện này không?”

Người đại diện được gọi là anh Khôi không hiểu chút nào: “Em uống nhầm thuốc à?”

Tống Văn chỉ có thể câm miệng.

Làm phép so sánh, Liễu Kì Hoa bên kia lại xảy ra một trận đại loạn.

Vốn đã thỏa thuận xong xuôi về việc đại diện cho sản phẩm nước giải khát, Phùng Thông thậm chí đã muốn bắt đầu làm công tác tư tưởng cho nghệ sĩ của ông, muốn hắn nhất định phải chung sống hòa thuận với Mặc Lý, đột nhiên một cái tin tựa sét đánh trên trời giáng xuống rơi vào tai.

Vị trí gương mặt đại diện của Liễu Kì Hoa đã bị mất. Công ty Phân Thế tự mình gửi mail, trình bày ngay thẳng tuyên bố cự tuyệt Liễu Kì Hoa trở thành gương mặt đại diện của họ.

“Sao có thể như vậy được!” Liễu Kì Hoa tức giận nói với Phùng Thông.

Phùng Thông cũng đang như con kiến bò trên chảo nóng, chạy loạn xung quanh nhờ vào quan hệ hỏi rõ căn nguyên hậu quả.

Bị mất một cái vị trí gương mặt đại diện không phải là chuyện lớn, nhưng cái hành động đột nhiên lại thay đổi người này để lộ ra một hơi thở bất an không rõ, làm ông hết sức không yên.

Liễu Kì Hoa không hề có cảm giác gì, chỉ lo tức giận.

Từ sau khi cùng tên Mặc Lý kia chụp bìa tạp chí, sự nghiệp của hắn hệt như bị nguyền rủa, làm gì cũng không thuận lợi.

Hiện tại ngay cả một cái vị trí gương mặt đại diện chắc như đinh đóng cột cũng đã bị đánh mất, không phải là trúng tà thì là gì?! Cái tên kia có yêu khí! Chờ qua đợt này có thời gian rảnh hắn nhất định phải đi chùa cúng bái tẩy đi tà khí.

Liễu Kì Hoa ngồi chờ tin từ Phùng Thông, Phùng Thông không hổ là người đại diện thâm niên của công ty giải trí Thâm Không, nhân mạch vẫn là đủ rộng, một việc nhỏ như vậy rất nhanh đã có thể hỏi rõ đầu đuôi sự việc.

Ông gọi điện thoại cho Liễu Kì Hoa, không đợi Liễu Kì Hoa khởi binh vấn tội, Phùng Thông giận đến mức liên tục chửi ầm lên.

“Tôi hỏi cậu, cậu rốt cuộc lén sau lưng tôi làm chuyện hồ đồ gì?!”

Liễu Kì Hoa trong lòng lộp bộp, chuyện mà hắn gạt Phùng Thông nếu tính là lớn gần đây thì chỉ có mỗi chuyện hắn lén dùng clone đi bóc phốt Mặc Lý.

Hắn đã muốn thực cẩn thận, tài khoản dùng chính là clone cá nhân, cũng không tự mình đăng bài bóc mà gửi cho blogger nhờ bóc dùm. Vậy mà vẫn có thể tìm ra hắn?! Thật sự là gặp quỷ.

“Anh nói gì vậy em không hiểu, em có làm gì đâu.” Liễu Kì Hoa cố cười, đáp.

Phùng Thông cả giận nói: “Cậu không cần giả vờ giả vịt với tôi, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, có người đã nhận định là cậu cùng người ta đối nghịch! Vị trí gương mặt đại diện cho nhãn hàng lần này cậu cũng đừng có mà nghĩ nữa! Cậu là đối tượng trọng điểm bị “chăm sóc”, ai mà dám hợp tác với cậu!”

Quả nhiên đánh mất vị trí gương mặt đại diện chỉ là phát súng đầu tiên, từ đó về sau Liễu Kì Hoa giống như ngã vào vực sâu của ác mộng, có cố thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Công việc lần lượt bị mất, tài nguyên cũng lần lượt bị triệt bỏ, đã thế còn là vô thanh vô thức bị triệt bỏ, ngay cả một chút gợn sóng lăn tăn cũng không có, nhân khí xuống dốc không phanh.

Liễu Kì Hoa rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước đây Phùng Thông nói bị cư dân mạng chế thành meme chỉ là chuyện nhỏ. So với tình cảnh hiện tại của hắn, việc đó thật sự là nhỏ nhặt đến mức chẳng đáng nhắc tới.

Ít nhất khi đó còn có rất nhiều người bởi vì vậy mà biết đến hắn, cái đó thậm chí còn được tính là một chuyện tốt. Ngoại trừ sự bất mãn vì Mặc Lý có mị lực hơn hắn, kì thật tình thế rõ ràng là tốt lắm.

Nhưng hiện tại, hắn ngay cả cảm giác tồn tại đối với công chúng cũng không có.

Làm người đại diện, Phùng Thông hiện tại là tình trạng lao lực quá độ.

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng là ông biết, chính là vị kim chủ không biết tên sau lưng Mặc Lý ra tay. Vừa ra tay liền lập tức làm Liễu Kì Hoa biến mất, thật sự là đủ độc.

Nhưng chuyện làm Phùng Thông không hiểu được chính là nếu khó chịu Liễu Kì Hoa, vì sao không dứt khoát phong sát hắn luôn cho xong, còn từng bước một làm công việc và tài nguyên của hắn bị khuấy đục, như thế cũng quá là thiếu đạo đức, khiến ông mệt tâm quá.

Cứ làm ông cảm thấy còn có chút hy vọng nhỏ nhoi, cứ làm ông cảm thấy còn có thể giãy dụa một chút, kết quả toàn bộ đều là phí công.

Đều là người cùng một công ty mà, cho dù phải phong sát người ta thì có thể làm một lần thống khoái luôn cho xong được không?! Trong lòng Phùng Thông đối với vị cao tầng không biết tên kia chửi ầm lên. Chính là ông không thể không thừa nhận, cây rụng tiền duy nhất trong tay ông này, đại khái chính thức là bị phế đi.

(1) Nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm. Bên Trung dùng để chỉ người giàu có tiêu tiền như nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi