QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Yến Thâm lái xe chở Mặc Lý đi vào một tòa kiến trúc thanh tĩnh bí ẩn. Nơi này nhìn từ bên ngoài cũng không cảm thấy có gì hoành tráng, chỉ là một đình viện cũng không tính là rộng lớn, được tường đỏ bao quanh có chút cổ kính, song nơi nơi chốn chốn đều toát ra khí tức cao lãnh khó gần.

Người bước ra tiếp đãi khách tới trông cũng không giống như nhân viên phục vụ, đối phương dẫn bọn họ vào sân, đi thẳng một đường, cảnh tượng bên trong là xa xỉ hoàn toàn bất đồng, nơi chốn xa hoa, tựa chốn bồng lai.

Mặc Lý đi theo sau Yến Thâm, có chút rụt rè.

Làm phép so sánh đối lập, Yến Lẫm nhà cậu thật sự là một đứa trẻ ngoan và dễ gần.

Yến Thâm liếc cậu một cái, biểu cảm có chút khinh thường.

Thẳng đến khi cả hai bước vào một gian phòng trang hoàng thập phần tao nhã và khác biệt, Mặc Lý có chút câu nệ ngồi xuống đối diện Yến Thâm. Yến Thâm thấp giọng cùng người phục vụ nói vài câu, người phục vụ đưa bọn họ vào thấp giọng đáp lời, thời điểm rời đi còn không quên khép cửa phòng.

Trong không gian phong bế cũng chỉ còn lại cậu và Yến Thâm.

Không giống như suy nghĩ của cậu là đối phương sẽ lập tức khởi binh vấn tội, Yến Thâm chỉ trầm mặc đánh giá cậu, sau đó lại tự mình rót một tách trà chậm rãi nhấp vài ngụm, làm Mặc Lý càng cảm thấy không được tự nhiên.

“Là rất được.” Sau một lúc lâu, Yến Thâm đưa ra lời bình.

Đây có lẽ là lần duy nhất Mặc Lý không có đắc chí khi được người khác khen, trên người Yến Thâm có một loại khí thế khiến người ta cảm thấy áp lực. Hắn càng chậm rãi thì càng làm cho người ta khẩn trương, Mặc Lý thà rằng hắn sảng khoái một chút, muốn đối phó cậu như thế nào cứ việc nói thẳng.

Cũng may Yến Thâm không có hứng thú hù dọa một tiểu minh tinh, hắn buông ly trà, đầu ngón tay gõ hai nhịp trên mặt bàn, nói: “Chắc cậu cũng biết, ba của Yến Lẫm chỉ có đứa con trai duy nhất là nó.”

Mặc Lý ngẩn ra, theo bản năng nghênh đón tầm mắt của Yến Thâm, ánh mắt của đối phương hàm chứa lạnh lùng lợi hại, đâm vào Mặc Lý khiến cậu ít dám đối diện với hắn.

Đây là một vấn đề mà cậu và Yến Lẫm vẫn trốn tránh đề cập tới.

Cuộc sống này không phải là Utopia, vương tử và vương tử sinh hoạt hạnh phúc cùng nhau, đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu của hết thảy.

Cậu và Yến Lẫm sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề thực tế này, sẽ không có bất kì một vị trưởng bối nào chúc phúc cho quan hệ của bọn họ, tương lai sẽ gặp phải trở ngại rất lớn.

“Tôi cũng là con một.” Mặc Lý cắn cắn môi, miễn cưỡng nhìn thẳng vào mắt Yến Thâm.

Yến Thâm cười nhẹ một tiếng, hai tay giao nhau đặt ở mặt bàn, giống một chuyên gia đàm phán.

“Đây không phải là vấn đề tôi quan tâm. Tôi là trưởng bối của Yến Lẫm chứ không phải là trưởng bối của cậu, cho nên đối với lập trường và câu chuyện của cậu, thật xin lỗi, tôi không quan tâm, cũng không muốn nghe.”

Mặt của Mặc Lý hơi hơi đỏ lên, cậu lớn đến từng này rồi cũng chưa từng gặp người nào không hề khách khí với cậu như vậy. Người đàn ông này quả thật… cố ý làm cho người ta khó xử.

“Mặc bầu gánh.” Yến Thâm thay đổi cách xưng hô. “Tôi gọi cậu như vậy được chứ, Mặc bầu gánh. Nghe nói cậu ở quê hương còn đang nuôi một cái gánh hát kinh doanh cực kì thảm đạm? Có ba mươi tư thành viên, hiện tại vẫn có người cũ lục tục trở về, nhưng là chỉ dựa vào vở diễn mỗi tuần thì ngay cả ấm no cũng không thể cam đoan, thuần túy là Mặc bầu gánh kiếm tiền nuôi miệng ăn núi lở của mấy chục người này, duy trì cả một đoàn kịch vận hành. Mặc bầu gánh lúc này chỉ vừa mới có danh tiếng, dựa vào tiền tích tụ của cậu, nuôi một cái gánh hát đông như vậy vẫn là có chút quá sức phải không?”

Yến Thâm điều tra cậu thật sự rõ ràng, Mặc Lý nắm chặt lòng bàn tay. “Yến tổng không phải mới nói không quan tâm đến chuyện của tôi sao? Anh điều tra cẩn thận như vậy, làm tôi sợ thật đó.”

Yến Thâm không để ý đến phản kích nho nhỏ của cậu, cười cười, nói: “Mặc bầu gánh không bằng kể nghe một chút tính toán của cậu. Là tiếp tục ở giải trí giới dốc sức phấn đấu, hay là về nhà kế thừa gánh hát.”

“Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo cho Yến tổng.” Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn mà Mặc Lý bị đối phương áp xuống nãy giờ dần dần trở về, cậu thẳng sống lưng đối mặt với Yến Thâm. “Yến tổng không cần phải vòng vo, anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi.”

“Sảng khoái, tôi rất thích người như Mặc bầu gánh.” Yến Thâm cười nói, rồi đem ý cười dần dần thu liễm, thần sắc trở nên có chút lạnh lùng. “Tôi bội phục chí khí của Mặc bầu gánh, cũng tôn trọng sự kiên trì với việc truyền thừa tổ nghiệp của cậu, cho dù khó khăn có lớn cỡ nào cũng không từ bỏ. Tôi tin rằng Mặc bầu gánh cũng đã nhìn ra, Yến Lẫm tuy rằng là người của Yến gia, song kì thật nó cũng chẳng giúp gì được cho cậu. Hết thảy những gì nó đưa cho cậu đều là tôi đưa cho nó. Tôi đưa ra yêu cầu xuất phát từ lập trường của phụ huynh, nói vậy Mặc bầu gánh cũng hiểu. Chỉ cần cậu rời xa Yến Lẫm, tôi có thể cam đoan sẽ cho cậu tất cả những gì cậu cần. Gánh hát của cậu, giấc mộng của cậu, đều có thể do cậu nắm giữ.”

Quả nhiên vẫn là không thoát được cái chiêu sách tục tằng này. Chính là còn hơn tùy tiện điền một dãy số vào tờ chi phiếu, Yến Thâm lại càng chuẩn xác bắt được nhược điểm của cậu.

“Tôi là một người rất dễ nói chuyện, nhưng nếu Mặc bầu gánh vẫn khư khư cố chấp, thì chuyện có chút phiền toái.” Yến Thâm ngả lưng về phía ghế dựa đằng sau.

Tình huống như cái tên nhà quê của Yến Trăn cầm tiền của hắn mà vẫn làm trái ý hắn cũng không phải ai cũng làm được. Thằng nhóc kia chỉ muốn mỗi Yến Trăn, những thứ khác đối phương không cần, Yến Thâm không có cách nào, dù sao hắn cũng không thể hủy hoại em trai ruột của hắn.

Vị đang ngồi ở trước mắt này, đẹp hơn, cũng có dã tâm. Tuy rằng dã tâm của cậu ở trong mắt Yến Thâm không đáng giá để nhắc tới. Nhưng có dã tâm là chuyện tốt, có dã tâm tất sẽ có nhược điểm.

Hủy diệt giấc mộng của một người bình thường, quả thật quá dễ dàng với hắn.

“Yến tổng, tôi nhắc nhở anh, đây là một xã hội pháp chế.” Mặc Lý cắn chặt răng, trừng mắt với Yến Thâm. “Anh cho dù có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm.”

“Mặc bầu gánh nói quá rồi, tôi là một thương nhân tuân thủ luật pháp, tôi còn hiểu pháp luật hơn cậu, cũng tôn trọng pháp luật, tôi làm sao có thể thích làm gì thì làm được.”

Mặc Lý không chút nào yên lòng.

Yến Thâm đây là trắng trợn uy hiếp cậu. Nếu không nghe theo lời hắn, Mặc Lý biết hắn có một vạn loại thủ đoạn hợp pháp có thể hủy đi tất cả nỗ lực của cậu.

“Yến tổng vì sao không nghĩ, nếu tôi rời khỏi Yến Lẫm, anh ấy sẽ trở nên khổ sở như thế nào?” Mặc Lý nghênh đón ánh mắt của Yến Thâm cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, không muốn bị áp chế dưới khí thế của hắn.

“Hiện tại đã là năm 2018, suy nghĩ của Yến tổng còn dừng lại ở thời đại phong kiến, không khỏi có chút hài hước.”

“Những lời này cậu có thể giữ lại để thuyết giáo cụ nhà.” Yến Thâm mỉm cười. “Tôi là người bảo thủ truyền thống như vậy đấy, đối với chuyện những người trẻ tuổi rời xa chuẩn mực, tôi thập phần không tán thành. Về phần tâm tình của Yến Lẫm, cậu rời xa nó, có lẽ nó sẽ bị tổn thương một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng cũng chẳng đến mức đi tìm cái chết. Ai mà không có một, hai mối tình thất bại, nhưng con người cuối cùng vẫn là tiến về phía trước. Rời khỏi cậu, Yến Lẫm về sau có thể kết hôn sinh con đẻ cái, còn phải kế thừa gia nghiệp, có rất nhiều chuyện đang chờ nó hoàn thành, Mặc bầu gánh cũng có giấc mộng của chính mình. Tuy nói như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng là hai người các cậu, ai rời xa ai cũng đều có thể tiếp tục cuộc sống, có lẽ còn có thể sống tốt hơn hiện tại. Không phải cuộc tình nào cũng đều cần một cái kết quả. Thay vì hai người cùng chống lại thế giới, sau đó bị những khó khăn trong cuộc sống làm hao hết tình cảm còn có thể sinh oán hận lẫn nhau, thì thà rằng tiêu sái một chút, cùng lưu lại hồi ức tốt đẹp về đối phương cũng là một loại kết cục không tồi. Mặc bầu gánh nghĩ thế nào?”

Mặc Lý không nghĩ được gì, cậu cư nhiên không biết nên đáp trả như thế nào.

Đây là một cuộc đàm phán không ngang hàng, thứ cậu nắm giữ quá ít, thứ cậu để ý thì lại nhiều lắm.

Yến Thâm ngay cả tâm tình của Yến Lẫm cũng không để ý, cậu còn lợi thế gì nữa đâu.

Trong lúc hai người trầm mặc giằng co, phục vụ gõ cửa báo đồ ăn đến.

Mặc Lý không nói được lời nào, nhìn thấy mâm thức ăn tinh xảo vừa nhìn qua cũng biết là giá trị xa xỉ được sắp lên bàn, Yến Thâm cười với cậu: “Mặc bầu gánh đừng ngại, mau nếm thử hương vị thức ăn ở nơi này, không nơi nào so được đâu.”

“Thôi khỏi, tôi phải về.” Mặc Lý đứng dậy. “Đã quá trễ, Yến Lẫm sẽ lo lắng.”

Yến Thâm nhướn nhướn hàng mi, cũng đứng dậy nói: “Để tôi chở cậu về.”

“Không cần, làm Yến Lẫm hiểu lầm thì không tốt lắm.” Mặc Lý hoàn toàn bị áp chế trong cuộc đàm phán, cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi ở ngoài miệng như vậy.

“Về phần yêu cầu của Yến tổng, tôi không đồng ý.”

Cậu nhìn thoáng qua người phục vụ đang chia thức ăn không hề chú ý đến bên này, vênh cằm nhìn về phía Yến Thâm. “Tôi sẽ không chia tay với Yến Lẫm, anh có thủ đoạn gì cứ việc xuất ra đi.”

Mặc Lý tiêu sái khảng khái nói xong liền xoay người bước đi.

Dũng khí của cậu chỉ đủ để chống đỡ cậu cự tuyệt Yến Thâm một cách hoàn mỹ, về phần biểu cảm của Yến Thâm sau khi nghe xong thì cậu không dám nhìn.

Một bàn tay to lớn giữ lại cổ tay cậu, sức lực lớn hệt như kìm sắt làm cậu không thể tiến thêm một bước. Mặc Lý giống như bị rắn cắn, kinh hách giãy tay.

“Buông ra!” Cậu nắm cổ tay lùi về sau hai bước, cười lạnh nói: “Đừng nói Yến tổng còn muốn hạn chế tự do thân thể của tôi nhé?”

Yến Thâm nâng tay: “Vô tình mạo phạm, chỉ là có một chuyện muốn nói cho Mặc bầu gánh biết.”

Hắn sai phục vụ ra khỏi phòng, cũng không quản Mặc Lý vẫn còn đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, Yến Thâm bình tĩnh ngồi xuống cạnh bàn.

“Tôi vừa rồi có nói qua, ba của Yến Lẫm hiện tại chỉ có đứa con trai duy nhất là nó.”

“Nói vậy cũng không phải biểu thị Yến Lẫm là con một.”

Mặc Lý kinh ngạc không rõ nhìn hắn: “Anh có ý gì?”

“Yến Lẫm từng có một người anh trai.” Yến Thâm lạnh nhạt nói về bí sự gia tộc của nhà họ Yến: “Nhưng là ở lúc Yến Lẫm còn rất nhỏ, anh của nó bị bắt cóc sau đó mất tích, về sau cũng không tìm lại được.”

“Là lỗi của Yến Lẫm, làm cho anh trai của nó lạc vào nơi nguy hiểm, dẫn đến bị người ta bắt cóc. Tôi không có ý trách Yến Lẫm khi đó, nó còn quá nhỏ, nhưng ba mẹ của nó thì hiển nhiên không có nghĩ như vậy.”

Yến Thâm nhìn Mặc Lý: “Cậu cảm thấy Yến Lẫm sẽ vì cậu mà tiếp tục tổn thương ba mẹ của nó sao?”

……

Mặc Lý giống như chạy trối chết mà thoát khỏi nhà hàng tư nhân kia.

Như mộng du mà về đến nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Yến Lẫm đang mang vẻ mặt hết sức lo lắng chạy ào về phía cậu. Áo sơ mi trắng trên người hắn xuề xòa, cổ áo bị banh ra, cà vạt còn chưa kịp tháo, vẫn còn lỏng lẻo vắt tại trên cổ.

“Em đi đâu vậy?!” Yến Lẫm dắt Mặc Lý tới phòng khách, ấn cậu ngồi xuống sofa.

“Hà Mân nói đoàn phim của em đã sớm kết thúc công việc, em trễ thế này mới về, điện thoại cũng không gọi được.” Yến Lẫm hiếm khi nghiêm mặt với cậu, tay chân lanh lẹ tháo khẩu trang, kính râm và mũ của cậu xuống lại nhìn thấy sắc mặt còn trắng hơn bình thường của Mặc Lý, khí sắc hồng nhuận đó giờ cũng biến mất.

“Đây là làm sao vậy? Sao sắc mặt của em trông xấu thế.” Yến Lẫm nâng mặt của cậu lên xoa xoa. “Sao lại lạnh như này? A Ly, có phải là người trong đoàn làm phim bắt nạt em không?!”

Hắn từ chỗ Hà Mân nghe được chuyện Tống Văn vẫn luôn nhắm vào Mặc Lý, nhịn không được nhíu mày.

Tống Văn là bạn gái của anh họ, cho dù là như vậy thì cô cũng không có lập trường làm Mặc Lý khó xử.

“A Ly đừng lo lắng, anh thay em ra mặt giải quyết.”

Mặc Lý nâng tay đè lại mu bàn tay của Yến Lẫm, đôi mắt đen láy chuyển hướng về phía hắn, cặp đồng tử phía dưới hàng mi dày đậm nghiêm túc nhìn thẳng hắn.

Mặc Lý cho tới nay đều là hoạt bát, là cao ngạo, Yến Lẫm chưa từng gặp qua dáng vẻ trầm tĩnh như này của cậu, không khỏi càng thêm lo lắng.

“A Ly, rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao một câu cũng không nói.” Yến Lẫm sợ cậu bị bắt nạt, cũng sợ cậu là mệt mỏi hay bị bệnh, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Mặc Lý, cúi đầu dùng trán áp vào trán cậu, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Mặc Lý.

“Yến Lẫm, em hơi mệt.” Mặc Lý nhu thuận nhắm mắt lại, ở trên mặt Yến Lẫm nhẹ nhàng cọ cọ hai cái.

Yến Lẫm bị cậu cọ đến mức trái tim nhũn thành một vũng nước.

“Ngoan, mệt thì đi ngủ nào.”

“Cùng nhau.” Mặc Lý trước nay chưa từng bao giờ dính người như vậy, dù chỉ là một giây cũng không chịu rời khỏi cạnh Yến Lẫm, thẳng đến cả hai nằm ở trên giường, cậu còn gắt gao ôm thắt lưng của Yến Lẫm.

Yến Lẫm cơ hồ là thụ sủng nhược kinh. Mặc Lý từ trước đến nay chỉ cứng ngoài miệng thôi, cả hai xác lập quan hệ lâu như vậy rồi nhưng số lần thân mật chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng giống như là mèo con bị bắt đi tắm, đều tỏ ra không tình nguyện, rất hiếm khi có thời điểm nhu thuận như này.

Mặc Lý còn giống như là ngại chưa cho Yến Lẫm đủ vui mừng, không ngừng mà tới gần hắn, cả người đều rúc vào trong lồng ngực của hắn.

Thân thể thon dài mềm dẻo, giống như trời sinh vì hắn mà sinh, ôm vào trong ngực, mỗi tấc mỗi phân đều khắng khít phù hợp như vậy.

“Hôm nay em sao thế, sao đột nhiên lại ngoan như vậy.” Yến Lẫm hôn hôn đỉnh đầu cậu.

Mặc Lý kì thật cũng không biết cậu làm sao vậy, uy hiếp đến từ Yến Thâm làm cho tâm tình của cậu trở nên trầm trọng, nhưng là hiện tại, cậu cũng không hơi đâu đi bận tâm, giờ phút này cậu chỉ là cảm thấy đau lòng thay Yến Lẫm.

Nghĩ như vậy có lẽ là không công bằng với người anh trai chưa từng gặp mặt kia của Yến Lẫm, rõ ràng là sai lầm của Yến Lẫm khiến đối phương mất tích, nhưng Mặc Lý không hơi đâu quan tâm đối phương, cậu chỉ đau lòng cho Yến Lẫm mà thôi.

Kể từ lần đầu gặp gỡ, rồi không lâu sau gặp lại, Yến Lẫm vẫn đều là khác biệt với những cậu ấm cô chiêu khác, cũng không giống như những bạn đồng trang lứa bình thường, hắn chín chắn hơn so với tuổi, rõ ràng là thiếu niên chỉ mới mười mấy, lại trầm ổn lão luyện còn hơn cả người trưởng thành.

Yến Lẫm một mình một người đi du học sống xa nhà rất nhiều năm, Yến Lẫm sau khi về nước cũng rất ít khi về nhà, thậm chí Tết nhất cũng luôn là dáng vẻ cô độc.

Mặc Lý cảm thấy cậu đã tìm ra được nguyên do.

Còn có sự nghiêm khắc quá phận mà ba của Yến Lẫm đối với hắn. Yến Lẫm vì không chịu thuận theo an bài của ông mà trực tiếp bị cắt đứt tất cả nguồn kinh tế. Không có khuyên giải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thậm chí cũng không có khắc khẩu, chỉ có thủ đoạn “dựng sào thấy bóng” dứt khoát mạnh mẽ. Rõ ràng cùng chung một thành phố, ông cũng rất ít khi gọi điện thoại cho Yến Lẫm. Về phần mẹ của Yến Lẫm thì càng rõ ràng hơn, chẳng có chút nào gọi là quan tâm đến hắn.

Yến Thâm nói, mẹ của Yến Lẫm vẫn không có từ bỏ chuyện tìm kiếm đứa con mất tích. Bởi vì đối phương sống chết không rõ, chuyện này vĩnh viễn không thể chấm dứt.

Sai lầm của Yến Lẫm khi còn bé, ở chỗ ba mẹ của hắn, vĩnh viễn không có khả năng xoay mình.

Bọn họ có lẽ không phải không thương đứa con trai duy nhất này của mình, nhưng lại không thể khống chế oán hận đối với hắn. Tình cảm như vậy, có lẽ so với thù hận đơn thuần càng thêm đả thương lòng người.

Yến Lẫm từ khi còn nhỏ đã phải sống trong hoàn cảnh như vậy, cho nên hắn không có tính tình kiêu căng của hào môn thiếu gia, ngay cả tính tùy hứng của thiếu niên mới lớn nhà bình thường cũng không có. Hắn là bị ép buộc phải nhanh chóng trưởng thành.

Vô luận bị ba mẹ đối đãi như thế nào, hắn cũng không có lập trường để tức giận, bởi vì hắn phạm sai lầm, bởi vì ba mẹ vẫn luôn oán hận hắn.

Mặc Lý chỉ cần nghĩ như vậy, cậu liền càng thêm đau lòng không chịu được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi