QUỐC SƯ CÔNG CHÚA LẠI ĐI GẶP QUỶ RỒI


Thượng Quan Yên Uyển nhìn thấy trong mắt của thái hậu lóe lên một tia sáng, trong lòng cười lạnh một tiếng, xem ra ấn tượng về Cố Nguyệt Liễu trong lòng của hoàng tổ mẫu còn khá tốt.

Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Nếu ngươi làm như vậy để thu hút sự chú ý, thì cứ hưởng thụ cái cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* đó một lúc đi, sau đó ngươi sẽ cảm nhận được cảm giác từ trên mây rơi xuống đất là như thế nào!
*Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng, ý nói người được mọi người vây lấy xum xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.

Thượng Quan Yên Uyển đắc ý khẽ cười, gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía trước, "Đúng vậy, ta vẫn luôn nghe nói đại tiểu thư của phủ thị lang vũ động kinh thành*, hôm nay mới có dịp mở rộng tầm mắt.

"
*điệu múa chấn động, khuynh đảo cả kinh thành.

Thái hậu nghe nàng nói xong, càng thêm hứng thú, không khỏi mong đợi nhìn về phía trước.

Cố Nguyệt Liễu chậm rãi đi ra, lớn tiếng hành lễ, "Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, hôm nay tiểu nữ tự tin sẽ biểu diễn một điệu múa giúp cho mọi người vui vẻ, nhưng điệu múa này có chút đặc biệt, nên cần đi chuẩn bị thêm một chút.


"
Thái hậu phất phất tay, "Đi đi.

"
Thượng Quan Yên Uyển nhìn ả đi xuống, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, quay đầu thấp giọng nói vài câu với Thu Khinh.

Thu Khinh gật đầu, lẻn ra từ phía sau, ngồi trên thuyền nhìn xung quanh.

Đột nhiên, một bóng người màu đen xuất hiện trước mắt, là Xích Ly.

"Xích Ly đại ca, tình hình sao rồi?"
Xích Ly nhìn thoáng qua giữa hồ, gật đầu nói, "Yên tâm, bọn họ đã đi rồi.

"
Thu Khinh nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thấp giọng nói, "Vậy là tốt rồi, công chúa bên kia còn cần ta hầu hạ, nên ta không ở lại lâu được, ta đi trước.

"
Xích Ly nhìn nàng ta ngồi trên thuyền rời đi, trong nháy mắt biến mất không dấu vết.

Thu Khinh trở lại đứng phía sau Thượng Quan Yên Uyển, thì thầm vào tai nàng vài câu.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn chằm chằm chỗ trống ở trong đình không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, hai mắt híp lại, mong chờ trò hay sắp tới.

Cố Nguyệt Liễu không phụ sự kì vọng của mọi người, rất nhanh đã đổi một bộ vũ phục màu đỏ đi ra ngoài, trên tay cầm hai cái quạt tròn.

Mọi người thấy ả xuất hiện, sôi nổi to nhỏ bàn luận, vẻ mặt lộ rõ sự mong chờ.


"Đây là múa quạt sao? Ta nghe nói múa quạt ở kinh thành không phải ai cũng có thể xem được, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có thể xem được.

"
"Đúng vậy, múa quạt thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra rất khó.

Muốn múa thành thạo phải bỏ thời gian ra tập rất vất vả.

Nàng ta lợi hại thật đấy.

"
"Từ lần trước nàng ta múa ở đại thọ sáu mươi của tổ phụ, toàn bộ người ở kinh thành đều truyền tai nhau, rất nhiều tiểu thư đều sốt sắng học theo nàng ta, nhưng đáng tiếc chỉ kiên trì được mấy ngày, chứ chẳng múa đẹp được như nàng ta.

"
Có người hâm mộ, có người ghen tị, cũng có người mong chờ điệu múa quạt nổi tiếng khắp kinh thành của Cố Nguyệt Liễu.

Quạt tròn vừa ra, không nhìn thấy dung nhan của mỹ nhân, chỉ thấy được điệu múa uyển chuyển, nước chảy mây trôi, thật mềm mại và dịu dàng.

Vũ phục đỏ của ả không ngừng chuyển động theo điệu múa, quấn quanh người như một quả cầu lửa, khi thì nâng quạt che mặt, có lúc thả lỏng quay, đung đưa, mở, khép, rồi nhẹ nhàng, đưa quạt lên một cách mềm mại với phong thái duyên dáng.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.


Với một cái nhảy uyển chuyển, một ánh mắt ngoảnh lại và một cái xoay người, nước chảy mây trôi nhẹ nhàng tung bay, tay áo như được tạo thành bởi gió.

Bóng hình ả tựa như một ngọn lửa rực cháy đang nhảy múa, chỉ còn hư ảnh, như rồng bay phượng múa, ống tay áo lông vũ đầy sắc màu tung bay phấp phới.

Tựa như vầng trăng sáng đang bị những đám mây che khuất, cũng giống như những bông hoa tuyết tung bay trong gió.

Mọi người tập trung xem đến mê mẩn, lên hai mắt không thể rời khỏi bóng hình của ả, theo tiết tấu nhạc nhanh dần, thân ảnh màu đỏ ấy càng lúc càng chuyển động nhanh hơn.

Điệu múa sắp được đẩy lên cao trào, thì một tiếng “Phịch” đột nhiên vang lên xuyên thủng màng nhĩ.

Mọi người ngơ ngác nhìn bóng người màu đỏ ngã xuống đất, như những chiếc lá phong màu đỏ cuối thu, bị gió thổi vào vũng lầy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi