QUỐC VƯƠNG VẠN TUẾ

- Ân?

Lampard trăm triệu lần không ngờ, Alexander đưa ra yêu cầu lại là thế này.

Có thể trong thời khắc nguy cấp này, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là an nguy của mình, mà là để cho đệ nhất cao thủ là hắn đi bảo hộ nữ tử yếu đuối Angela, biểu hiện này hoàn toàn khiến người bất ngờ, khiến trong lòng Lampard khẽ đánh giá lại thêm vài phần với thanh niên thần kỳ trước mặt này.

Nhưng là, cũng chỉ là vài phần mà thôi.

Bởi vì Alexander quyết định chủ động ra khỏi thành nghênh kích, làm cho đánh giá của Lampard với Tôn Phi nhất thời lùi lại mấy chục phân.

Ngốc tử cũng nhìn ra được, duới tình huống như thế, chủ động phóng ra không thể nghi ngờ là một lựa chọn ngu xuẩn.

Làm như vậy không những sẽ khiến tính mạng binh sĩ Hương Ba Thành chôn vùi vô ích, mà còn cấp cho địch nhân vốn người đông thế mạnh chiếm được ưu thế tuyệt đối để dễ dàng chiến thắng.

Lampard thừa nhận, Alexander trong trận chiến công thành lần trước biểu hiện vô cùng vũ dũng, vũ dũng đến vượt xa dự đoán của hắn, nhưng trong loại chiến tranh máy xay thịt (lao lên tấn công trực diện hai bên), nếu không phải là cường giả có thực lực nguyệt cấp trở lên, cá nhân có vũ dũng hơn nữa cũng không thể giải quyết vấn đề gì, Lampard không hy vọng Alexander sau vài lần giao thủ thắng lợi, liền trở nên tự cao tự đại.

- Nếu như đánh lén, có lẽ ta có thể hủy diệt vài chiếc máy bắn đá, cho nên... Ngài không nên vội đi chịu chết.

Vì phần tình cảm với lão bằng hữu trên trời, vì nữ hài xinh đẹp Angela, Lampard cuối cùng quyết định, cho dù là liều mạng khiến vết thương cũ tái phát, cũng muốn đi ra ngoài mạo hiểm phá hủy vài chiếc máy bắn đá - thứ uy hiếp lớn nhất cho Hương Ba Thành lúc này. Hy vọng rằng bên cạnh máy bắn đá không có cao thủ bảo hộ.

- Lampard thúc thúc, vấn đề về mấy chiếc máy bắn đá, ở tình thế trước mắt, cho dù là ngài thật sự hủy diệt được vài chiếc, chỉ sợ Hương Ba Thành chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu... Ngài yên tâm, người sợ chết giống như ta, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.

Tôn Phi nói tới đây, đột nhiên biểu tình thay đổi, một bộ ngưng trọng, từng bước tới gần, thấp giọng nói:

- Huống hồ, ngài nhất định phải ở lại tường thành, bởi vì chỉ có ngài mới có thể khiến đám độc xà ẩn tàng trong thành có điều cố kỵ.

Lampard sắc mặt trở nên biến đổi.

- Ngài cũng đã phát hiện?

Tôn Phi khóe miệng cong lên, len lén gật đầu:

- Ân, ta phát hiện một chút manh mối, nhưng đáng tiếc chưa biết rõ là ai... Nhưng là ta có thể cảm giác được, bên trong Hương Ba Thành, có lẽ chỉ có ngài mới có thể tạm thời chế trụ hắn.

Lampard gật gật đầu.

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Tôn Phi cao thấp đánh giá một phen, đột nhiên lam sắc đấu khí trên người chợt lóe, bao trùm cả cánh tay phải, không nói câu nào, từng bước bước ra, kình khí bạo tràn, một quyền nhanh như chớp, đánh tới trước ngực Tôn Phi.

Áp lực lăng lệ như núi, theo một quyền này ầm ầm bạo khai.

Người chung quanh cũng không nghĩ tới, Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ lại có thể đột nhiên hướng quốc vương Alexander bệ hạ ra tay, nhất thời một mảnh kinh hô.

Bất quá Tôn Phi lại như là đã sớm dự đoán được, không có bất kinh hãi nào.

Oanh!

Hắn cũng một quyền đánh ra, nghênh đòn.

Một quyền này không có bất kỳ kỹ xảo nào, hoàn toàn thuần túy dựa vào lực lượng nhục thể, , ở trên người của hắn, nhìn không ra chút đấu khí dao động, nhưng một quyền này đánh ra lại tạo thành một đoàn tàn ảnh, đả bạo không khí.

Ba!

Hai quyền đầu ngạnh kháng với nhau. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nhất thời, kình khí như sóng lớn ầm ầm dao động bạo ra khắp nơi, giống như đất bằng nổi lên một trận lốc xoáy mãnh liệt, binh lính khoảng cách gần nó bị tác động tới nhức nhắm chặt hai mặt, trong tiếng kinh hô liên tục lảo đảo lui về phía sau, binh khí trong tay cũng rơi ra.

Lam sắc đấu khí bao quanh cánh tay Lampard nháy mắt tiêu thất, cả người cũng lung lay vài cái, khó khăn lắm mới đứng vững.

Tôn Phi cũng bị ép lùi hai ba bước, mới ổn định được cước bộ, thở một trận dồn dập, nắm tay run lên, cánh tay xuất hiện cảm giác đau nhói.

- Hảo, không tồi!

Lampard gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tôn Phi ẩn chưa một tia vui mừng, nhưng càng nhièu hơn là ngạc nhiên cùng rung động.

Vị Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ này cuối cùng đồng ý quyết định của Tôn Phi, hắn ánh mắt phức tạp nói:

- Có thực lực như vậy, đủ để tự bảo vệ mình. Hảo, ta ở lại tường thành, ngài đi đi ra ngoài nghênh chiến đi... Bất quá chú ý, tình huống nguy cấp, không được cậy mạnh, sau khi hủy diệt được đống máy bắn đá kia, cấp địch nhân một ít giáo huấn liền nhanh chóng quay về, chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, Zenit đế quốc có lẽ sẽ nhận được tin tức, viện binh hẳn là rất nhanh tới.

Lần này cơ hồ là lần Lampard nói chuyện nhiều nhất trong gần mười năm nay, chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng Tôn Phi lại có thể cảm giác được tình cảm quan tâm nồng đậm trong đó.

- Ân, ngài yên tâm, ta biết nặng nhẹ.

Tôn Phi nói xong, cúi mình vái chào, sau đó lại xoay người đi tới địch lâu trên tường thành.

Kỳ thật vừa rồi Lampard ra tay trong nháy mắt, hắn đã biết vị Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ này chỉ muốn thử thực lực của chính mình, chỉ có đối với thực lực của hắn yên tâm, Lampard mới có thể đồng ý để hắn ra khỏi thành nghênh chiến.

Mà lần này giao thủ, cũng xác minh dự đoán lúc trước của Tôn Phi, người man rợ cấp mười hai chiến thắng nhị tinh võ sĩ không có vấn đề, nhưng nếu đối mặt với tam tinh võ sĩ, thì lại có chút cảm giác không đủ sức.

Vừa rồi Lampard tùy ý một quyền đánh ra, Tôn Phi là toàn lực đánh trả, bất quá chỉ có thể đánh nát đấu khí bao quanh cánh tay hắn, ngược lại bản thân Tôn Phi lại liên tục lui lại mấy bước, đánh mất tiên cơ.

- Thực lực còn cần mau chóng tăng lên!

Tôn Phi quyết định, khi khốn cảnh của Hương Ba Thành được giải trừ, nhất định phải mau chóng trở lại Diablo thế giới luyện cấp tăng thực lực lên. Tại Azeroth đại lục chiến loạn triền miên này, muốn bảo vệ thân nhân bên mình, nắm tay cùng thế lực, mới là căn bản.

Thời điểm trở lại đầu tường, Brooke đã mang theo hai mươi mấy hán tử thân cao thể tráng, đợi sẵn ở đó.

Đám gia hỏa kia tướng tá to lớn, cao quá hai thước, thân trên để trần, cơ thể cường tráng như làm từ nham thạch cùng cương thiết thông thường, càng làm nổi bật chính là đám lông ngực rậm rạp cuồng dã, giống như thú hoang khiến kẻ khác nhìn mà phát lạnh, toàn thân mỗi một cái bộ vị, đều hiển lộ rõ ràng khí tức ngỗ ngược, quả thực chẳng khác nào hoang dã cự thú hóa hình người.

Đây là Brooke dựa theo yêu cầu của Tôn Phi tỉ mỉ chọn ra hai mươi đại lực sĩ.

Bang bang!

Tôn Phi gật gật đầu, đột nhiên dùng sức đấm lên ngực một gã to con bên cạnh mình, cười hỏi:

- Dũng sĩ, nói cho ta biết, ngươi tên là gì?

- Drogba, bệ hạ, thần gọi là Didier - Drogba!

- Hảo, chứng minh cho ta thấy, ngươi có bao nhiêu khí lực đi, Drogba dũng sĩ.

Tôn Phi cười nói.

Drogba nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thật thà phúc hậu.

Tráng hán này nhìn chung quanh một lần, xoay người đi tới tường đá phía trước địch lâu, đem một tảng đá bốn năm thước vuông rơi ra từ bức tường nắm trong tay, vận sức, chỉ thấy hai tay cùng cơ bắp trên người hắn nổi lên, phần eo phát lực, từ từ đem tảng đá kia giơ lên cao.

Tôn Phi ánh mắt nhìn vui vẻ.

Tảng đá này ít nhất cũng phải sáu bảy trăm cân, Drogba kia lại có thể nhẹ nhàng nâng lên, xem bộ dáng hắn như vẫn còn thừa lực lượng, tựa hồ chưa xuất ra hết, Tôn Phi không khỏi phải thừa nhận, con người tại Azeroth đại lục có tính chất thân thể tựa hồ vượt xa người địa cầu kiếp trước, tráng hán tên Drogba này, nếu là ở kiếp trước, có thể đi tham gia tranh đấu giải đại lực sĩ cấp thế giới, tùy tiện miễu sát quán quân đương nhiệm.

- Hảo! Quả nhiên là dũng sĩ vô địch!

Tôn Phi cười lớn khích lệ một tiếng, một tay đưa ra, nắm lấy tảng đá Drogba đang cầm trong tay, mỉm cười khẽ dùng sức, "ầm" một tiếng đém tảng đá ném xa xa qua một bên, khiến mặt đất bốc lên một trận khói bụi.

Hành động đơn giản này, trực tiếp khiến cho hai mươi đại lực sĩ tròn xoe mắt.

Drogba trong số đó được xem như là một người có khí lực lớn nhất, nhưng tảng đá kia hắn phải hai mới có thể giơ lên, cư nhiên bị Alexander bệ hạ một tay như cầm con gà con quẳng ra ngoài, đây là dạng lực lượng gì? Quả thực không thể tưởng tượng.

Nhóm tráng hán lập tức liền triệt triệt khuất phục, ánh mắt nhìn về Tôn Phi một mảnh cuồng nhiệt.

Đây đúng là hiệu quả Tôn Phi cần.

Sauk hi thăng tới người man rợ cấp mười hai, trước mắt ít nhất có năm nghìn cân lực lượng, loại vô cùng vô tận lực lượng nhục thể là bản lĩnh xuất chúng của hình thái người man rợ, chỉ có dùng bản lĩnh đám tráng hán này rung động bọn họ, mới có thể khiến bọn họ một lòng hiệu trung với ngươi.

- Trong số binh lính của ta, so về lực lượng, các ngươi là lợi hại nhất, chỉ là không biết đảm lượng của các ngươi có lớn giống như lực lượng hay không?

Tôn Phi là muốn kích một kích làm phấn chấn tinh thần nhóm đại lực sĩ này.

Một câu nói xong, nhóm tráng hán ánh mắt đều đỏ lên, nắm chặt tay thành nắm đấm giơ lên trước ngực như muốn thể hiện một phen.

- Ha ha, tốt lắm, ta muốn ra khỏi thành cấp cho lũ tiểu tử do kỹ nữ nuôi dưỡng kia một giáo huấn khó quên, thế nào, có dám cùng ta xông ra giết địch hay không?

Tôn Phi bỗng nhiên xoay người, chỉ vào địch quân như hắc sắc cự xà dài dằng dặc trên cầu đá, đằng đằng sát khí hỏi.

- Bệ hạ, thần đã sớm muốn lao ra cấp cho lũ hèn nhát ấy chút giáo huấn.

Drogaba to xác giơ nắm tay kêu gào.

- Bệ hạ, thần muốn làm tiên phong, để cho thần lên trước.

- Một mình thần chấp hết bọn chúng, haha, sợ gì cơ chứ?

- Thần đã vặn rớt hai mươi mốt cái đầu, không để ý tiếp tục muốn vặn thêm hai mươi mốt cái nữa.

Nhóm tráng hán vừa nghe Tôn Phi quyết định, chẳng những không có chút sợ hãi, ngược lại một đám xoa tay nóng lòng muốn thử, ý tứ muốn lao ngay xuống chiến một trận.

Đúng lúc này.

- Bệ hạ, những gì ngài yêu cầu đều đã chuẩn bị xong.

Đầu bạc mãnh nam Pearce từ xa nói, hắn mang theo một đội binh sĩ, từ dưới tường thành đi lên, trên tường thành mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy hơn bốn mươi binh sĩ theo sát phía sau Pearce, mồ hôi nhẽ nhại nâng hơn hai chục bộ trọng trang kỵ sĩ khôi giáp tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi