QÙY CẦU CHIA TAY

Hai người đang ăn sáng thì chuông cửa lại vang lên lần nữa, Mạc Khải Hưng nhanh chân chạy ra mở cửa, là Quan Bình Hiên tới.

Anh ta đứng ngay huyền quan*, tạo khẩu hình môi, im lặng nói: “Có chuyện lớn.”

#Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà

Quan Bình Hiên ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, vừa vào trong nhà đập ngay vào mắt là cảnh Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều đang ăn cơm cùng nhau.

Sắc mặt anh ta không tốt lắm, hết nhìn Minh Tiểu Kiều lại nhìn Lục Thịnh, lông mày nhíu chặt thành một đường.

Minh Tiểu Kiều không biết Quan Bình Hiên, tò mò nhìn Lục Thịnh một cái. Lục Thịnh liền nói: “Để tôi giới thiệu, đây là Quan Bình Hiên.”

Minh Tiểu Kiều gật gật đầu, nhìn Quan Bình Hiên nở một nụ cười khách sáo.

Quan Bình Hiên gật đầu chào lại, rồi quay sang nhìn Lục Thịnh với ánh mắt không tán thành.

Lục Thịnh cúi đầu giả chết.

Nhân lúc hai người đang ăn cơm, Mạc Khải Hưng kéo Quan Bình Hiên ra ban công, nhỏ giọng nói: “Dây thừng nấu cơm cho Minh Tiểu Kiều ăn. Đối xử với cô nàng rất tốt. Có phải cậu ta rơi vào lưới tình rồi không?”

Từ sau khi bước vào nhà, lông mày Quan Bình Hiên vẫn nhíu chặt, chưa một lần giãn ra, nghe thấy vậy thì nói: “Nếu là như vậy thì tốt rồi.”

Mạc Khải Hưng ngơ ngác hỏi lại: “Ý cậu là gì?”

Quan Bình Hiên tức giận nói: “Chủ ý lần trước của cậu đề ra cho Dây thừng làm mình lo lắng muốn chết, vừa nãy nhìn thấy Minh Tiểu Kiều càng khiến mình không yên lòng. Người ta là một cô gái con nhà gia giáo, có thể làm gì được cậu ấy chứ? Cậu ấy không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi đó trả thù người ta, rất không có đạo đức.”

Nếu là trước đây, Mạc Khải Hưng khẳng định sẽ giậm chân tức giận nói Quan Bình Hiên không phải là anh em của bọn họ, cần gì phải quản chuyện người khác, miễn anh em mình cảm thấy thoải mái là được.

Nhưng từ khi biết người kia là Minh Tiểu Kiều, anh ta lập tức hối hận đã nghĩ ra cái chủ ý đó. 

Chó háo sắc như anh ta chính là bị nhan sắc của Minh Tiểu Kiều chinh phục. Anh ta cảm thấy cần phải cư xử rộng lượng một chút đối với mấy mỹ nữ mềm mại đáng yêu.

Bắt ép, công kích những mỹ nữ thoạt nhìn có vẻ vô hại như này thực sự là một tội ác.

Giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa.

“Vậy cậu nói xem nên làm gì bây giờ?” Mạc Khải Hưng thở dài: “Dây thừng đã bắt đầu rồi, hai người họ cũng sống chung rồi. Hành động thực sự quá nhanh, mới có mấy ngày đâu?”

Quan Bình Hiên: “Nếu không chúng ta nói chuyện với Dây thừng, khuyên cậu ấy thu tay lại. Có khúc mắc gì thì trực tiếp gặp nhau để giải quyết, không nên đùa giỡn tình cảm của người ta, không thể để ảnh hưởng đến nửa đời sau của người ta được.”

Mạc Khải Hưng: “Khi nào có thời gian hai chúng ta tìm cậu ấy nói chuyện?”

“Được.” Quan Bình Hiên thở dài: “Tranh thủ lần đi du lịch này, chúng ta sẽ nói chuyện với cậu ấy, để cậu ấy nói chuyện tử tế với Minh Tiểu Kiều, có vấn đề gì cũng nên bình tĩnh ngồi xuống giải quyết.” Giải quyết không được…. thì tính sau.

Mạc Khải Hưng đồng ý.

Bởi vì chuyện này mà anh ta phải gọi điện thoại khuyên bạn gái đi chơi chỗ nào đó.

Lần du lịch này, hiển nhiên không thích hợp để phô trương tình cảm.

Quan Bình Hiên không có bạn gái, đương nhiên sẽ đi một mình.

Lục Thịnh vẫn không hay biết hai người bạn tốt của mình vì Minh Tiểu Kiều mà lập kế hoạch tạo phản mình. Sau khi anh và Minh Tiểu Kiều ăn cơm xong, anh tự giác dọn dẹp bát đũa mang vào phòng bếp.

Nhìn thấy một màn này, Mạc Khải Hưng và Quan Bình Hiên không khỏi than thở.

Trước kia, ngay cả đồ của mình Lục Thịnh còn lười dọn dẹp, mấy việc vệ sinh, nấu nướng trong nhà đều do người giúp việc theo giờ làm. Hiện tại sống cùng Minh Tiểu Kiều, đến người giúp việc cũng cho nghỉ, tự tay làm mọi thứ.

Nếu chỉ vì muốn trả thù, vấy bẩn thanh danh của Minh Tiểu Kiều thì oán hận kia phải sâu đến mức nào mới có thể khiến anh tự hy sinh bản thân như vậy?

Trợ lý đã chuẩn bị xong vé máy bay. Tối qua Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều đã dọn hành lý, còn hành lý Mạc Khải Hưng và Quan Bình Hiên đều để trong xe ở dưới tầng.

Chờ trợ lý lái xe đến nơi, Lục Thịnh đi trước xách theo hai chiếc va ly hành lý của mình và Minh Tiểu Kiều. Phía sau Minh Tiểu Kiều chỉ xách một chiếc túi, nhỏ nhẹ đi đằng sau anh.

Mạc Khải Hưng chọc chọc lưng Quan Bình Hiên nói: “Cậu nhìn xem trông cậu ấy có giống bảo mẫu không cơ chứ?”

Quan Bình Hiên không nói gì.

Bọn họ trực tiếp ra sân bay. Minh Tiểu Kiều bịt kín khẩu trang, đeo kính râm, tóc để xõa, hơi cúi người đi vào.

Bốn người tách nhau ra di chuyển, cô qua cổng an ninh trước, sau đó mới đến ba người Lục Thịnh.

Lục Thịnh đối với điều này đầy một bụng ai oán.

Có điều anh đã hình thành một thói quen, dù trong lòng cuồn cuộn lửa  giận, nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, không biểu hiện ra điều gì khác lạ.

Thực ra đấy chỉ là đối với người ngoài mà thôi. Còn với hai người Mạc Khải Hưng và Quan Bình Hiên mà nói, Lục Thịnh thực ra đang rất tức giận.

Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng bớt lo lắng hẳn.

Thoạt nhìn có thể thấy Lục Thịnh rất thích Minh Tiểu Kiều, có vậy anh mới lo được lo mất, để ý đến từng chuyện nhỏ nhặt.

Lúc sau lên máy bay, Lục Thịnh đặt mông ngồi xuống, nhìn thấy người bên cạnh mình là Minh Tiểu Kiều, anh không nói lời nào.

Bọn họ đều ngồi ở khoang hạng nhất, bên trong có ít người, cho nên Minh Tiểu Kiều bỏ kính cùng khẩu trang xuống. Trên máy bay không thể dùng điện thoại, cô thấy nhàm chán liền mang sách ra đọc. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền chen chúc sang ghế của Lục Thịnh, dựa đầu vào vai anh đọc sách.

Lục Thịnh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên rồi biến mất. Cả người anh căng thẳng, sống lưng thẳng tắp, không nhúc nhích.

Mạc Khải Hưng và Quan Bình Hiên nhìn nhau, cảm giác như bọn họ là người thừa.

Còn phải ngồi hơn tám tiếng trên máy bay, Minh Tiểu Kiều không chịu được liền buông sách ra ngủ.

Lục Thịnh cẩn thận đỡ lấy đầu cô, để cô dựa vào lồng ngực mình, điều chỉnh tư thế của cô sao cho thoải mái.

Ôm Minh Tiều Kiều, trong lòng anh tràn đầy cảm xúc.

Mấy ngày trước, chỉ mới chạm khẽ vào chạm cô, cả người anh đã nóng rực cả lên, vậy mà giờ anh đã có thể bình tĩnh ôm lấy người đẹp trong lòng.

Nghĩ như vậy, anh đương nhiên lờ đi cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Lúc xuống máy bay, cả bốn người đều khá mệt mỏi nên trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi.

Trợ lý đã đặt trước phòng nghỉ, boss nhà mình đi chơi cùng người yêu đương nhiên phải ở khách sạn cao cấp.

Lục Thịnh mở cửa phòng, nhìn bố trí căn phòng, tim tự giác đập nhanh hơn vài nhịp.

Phòng tắm thế mà được thiết kế theo kiểu nửa trong suốt!!!!!

Qua lớp kính thủy tinh mờ mờ, tuy không nhìn rõ được từng chi tiết bên trong nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy được dáng người.

Minh Tiểu Kiều thấy vậy cũng khá sửng sốt, theo bản năng nhìn Lục Thịnh, thấy anh vẫn mặt lạnh như cũ, không khỏi chửi thầm một câu: Chết tiệt!

Như thế này mà dám nói là không cố ý, cô nhất định sẽ không tin!

“Sao lại thuê có một phòng?” Cô không khách khí hỏi, không phải nói là tuần tự từng bước sao? Bây giờ tự nhiên cho một liều thuốc mạnh như này?

Lục Thịnh tỏ vẻ oan ức nói: “Trợ lý đặt phòng, tôi cũng vừa mới biết.”

Minh Tiểu Kiều nghe xong lời này lại càng không hiểu.

Trợ lý thuận tay đặt phòng như vậy, chắc chắn là do thói quen.

Không chừng mỗi lần Lục Thịnh đi đâu đó cùng bạn gái đều phô trương như vậy.

Cô rất không vui, nhưng cũng không nói gì, chỉ tự nói với chính mình, để ý chuyện trước kia làm cái quái gì. Dù sao cô cũng chỉ là một cô nàng tình nhân qua đường, đơn giản qua lại là muốn trải nghiệm chút cảm giác yêu đương, chẳng lẽ còn thực sự muốn đến với nhau?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi