QÙY CẦU CHIA TAY

Minh Tiểu Kiều nhanh chóng chìm trong giấc ngủ, Lục Thịnh ngồi trên sô pha, thất thần nhìn đồng hồ chậm chạp chuyển động, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều.

Lúc này anh mới buông bút xuống, lần nữa trở về trước giường.

Anh không có ý định bò lên giường nữa, mà lại tới trước mặt cô ngồi xổm, không chớp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Dù nhìn thế nào, khuôn mặt Minh Tiểu Kiều cũng mang dáng vẻ của một thiếu nữ thanh thuần.

Cô ở trong chăn, ngủ tới mức khuôn mặt ửng đỏ, đôi lông mi thật dài, đôi môi không chút phòng bị cứ thế hiện ra trước mắt anh, như là đang chờ đợi người hôn xuống.

Trái tim Lục Thịnh đập nhanh hơn, hô hấp trở nên nặng nề.

Anh vươn tay trái, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô.

Vuốt dọc theo mái tóc dài, tay anh chuyển qua trước ngực, nhìn đai váy ngủ lộ ra phong cảnh hữu tình, nuốt một miếng nước bọt, anh kinh hoàng dời ánh mắt đi.

Không khí bắt đầu trở nên sền sệt, như là cháo được nấu quá lâu, bỏ thìa vào quấy có chút khó khăn.

Anh giống như bị điện giật lùi về sau một bước, chạy trốn ra ban công.

Gió đêm mát mẻ thổi qua người anh, mang đi hơi nóng trên người, làm anh tỉnh táo hơn hẳn.

Trái tim vẫn như cũ, đập nhanh thình thịch, một chút lại một chút, anh có thể nghe rõ trái tim mình, như muốn nhắc nhở anh, nghe theo con tim, không cần trốn tránh, càng không cần lấy cớ.

Anh hít sâu một hơi, liền nhìn thấy phòng bên cạnh có người đi ra, là Quan Bình Hiên.

“Sao cậu còn chưa ngủ?” Quan Bình Hiên nói: “Mình ở trong phòng thấy cậu ra đây nên cũng ra đây quan tâm cậu một chút.”

Lục Thịnh cười nhạo một tiếng: “Có gì mà quan tâm chứ? Anh em với nhau chứ không phải mấy cô gái.”

Quan Bình Hiên cười cười: “Hiện tại cậu cần được quan tâm hơn con gái, đừng ngượng ngùng, có cái gì khó xử cứ nói ra, dù gì mình cũng là luật sư, thời gian này khá rảnh rỗi, giá cả cũng tốt, coi như là có thêm kiến thức đi. “

Lục Thịnh im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi anh ta: “Có thuốc không? “

“Có, nhưng không cho cậu.” Quan Bình Hiên thản nhiên nói.

Đôi khi anh ta có chuyện gì khó giải quyết, áp lực rất lớn, cũng sẽ hút một điếu giải tỏa một chút.

Nhưng Lục Thịnh không hút thuốc, mẹ nó, tuy rằng được khai sáng, nhưng ở phương diện nào đó anh rất cố chấp, ví dụ như việc hút thuốc lá, cả hai ba con nhà họ Lục đều không hút thuốc.

Lục Thịnh oán giận nói: “Có phải anh em không? Ngay cả điếu thuốc cũng không cho?”

Tâm tình phức tạp, nhu cầu cấp bách muốn hít mây nhả khói, bình phục lại một chút động lòng.

Quan Bình Hiên không để ý tới anh, lười biếng lấy thuốc lá trong túi, bật lửa, hít một hơi, phun ra làn khói mỏng, lúc này mới thản nhiên nói: “Cậu có hối hận không?”

Lục Thịnh ngẩn ra: “Hối hận cái gì? “

Quan Bình Hiên nhìn anh cười cười: “Minh Tiểu Kiều”

Lục Thịnh trầm mặc nửa phút, sau đó kiên định lắc đầu: “Không hối hận.”

Anh và Minh Tiểu Kiều quan hệ tương đối phức tạp, chuyện năm đó xảy ra không thể nói rõ ai có lỗi với ai, nhưng thật sự đã ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của Lục Thịnh, tất nhiên anh phải giải quyết vấn đề này triệt để.

Quan Bình Hiên nhăn mặt: “Vậy cậu có ý gì? Tiếp tục cái ý tưởng kia, làm cho cô ấy yêu cậu, sau đó bỏ cô ấy cậu mới hết giận? Có thiếu đạo đức không?”

Lục Thịnh không chịu khuất phục ” Cậu có biết vì sao mình phải làm ra chuyện như thế này không?”

“Cậu làm như vậy là có lý do của cậu.” Quan Bình Hiên nói: “Hơn nữa mình cũng không biết, hiện tại mình nhìn ra Minh Tiểu Kiều thích cậu, cậu cũng không coi cô ấy là đồ chơi để trút giận, chỉ nghĩ đến đùa giỡn tình cảm của người ta…. Cô ấy không nói đến yêu đương? Không thấy trên tin tức, vậy chẳng phải cậu là mối tình đầu của cô ấy? Mối tình đầu gặp phải một người như vậy, rốt cuộc cô ấy đã làm ra chuyện gì?”

Lục Thịnh bực mình.

Anh nghĩ cô đã tạo cho anh một bóng ma tâm lý, vĩnh viễn trở thành một vết sẹo không chỉ ở trong lòng, vì cái gì mà anh phải ngẫm nghĩ lại hành động của chính mình?

Nghĩ lại vừa rồi Quan Bình Hiên nói Minh Tiểu Kiều thích anh, trái tim anh không khống chế được nhảy nhanh một chút.

“Cậu vừa nói gì?” anh cất cao giọng: “Cô ấy thích mình? Cậu cho rằng như vậy?”

“Không phải rõ ràng như vậy sao?” Quan Bình Hiên nói: “Nếu không thích cậu thì sao phải ở chung với cậu?”

Nghe câu trả lời, anh hơi nản nòng, nghĩ bụng, không, cô ở chung với anh không phải vì thích, mà là vì… mượn cơ hội này thoát khỏi nhà họ Minh.

Quan hệ của hai người trong khoảng thời gian đó, chính là quan hệ bao nuôi.

Mà gọi là quan hệ bao buôi, là giao dịch qua lại.

“Cô ấy không thích mình.” Tinh thần Lục Thịnh sa sút nói: “Cậu không hiểu đâu.”

Điếu thuốc trong tay Quan Bình Hiên đã cháy hết, nhìn Lục Thịnh với ánh mắt ghét bỏ: “Mình không hiểu giữa hai người có ân oán gì, sâu đậm tới mức nào mới khiến cậu dùng thủ đoạn này trả thù cô ấy. Mình hỏi cậu một câu, cậu đối với cô ấy tốt là vì cậu thích cô ấy hay là vì cậu gặp được cô ấy nên muốn trêu ghẹo?”

Kỳ thật trong lòng Lục Thịnh không có đáp án, nhưng anh không chịu thừa nhận bản thân mình thích Minh Tiểu Kiều.

Nữ ma đầu ấy, làm sao đáng giá để anh thích cơ chứ?

Anh tin tưởng rằng mình vì sắc đẹp của Minh Tiểu Kiều nên trái tim mới loạn nhịp, nhưng đầu óc anh rất tỉnh táo.

“Mình không thích cô ấy.” Anh nói với Quan Bình Hiên, cũng là nói với chính mình.

Quan Bình Hiên hoàn toàn không kiên nhẫn: “Tùy cậu, thật biết làm người khác khó chịu, là bạn bè với nhau mình đã khuyên giải cậu rồi, nhưng với tư cách là luật sư, mình không đồng ý với hành động này của cậu.”

Anh ta cũng rất mâu thuẫn, một bên là bạn bè thân thiết, một bên là lương tâm chính nghĩa.

Cảm thấy quá phiền phức, anh ta bỏ lại Lục Thịnh, quay vào phòng mình.

Còn lại Lục Thịnh một mình đứng ở ban công đối diện với đêm đen, thật lâu sau mới trở về phòng.

Người nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, Lục Thịnh nhìn cô, lấy hết dũng khí, bước lên giường, tránh xa Minh Tiểu Kiều, chọn chỗ mép giường mà nằm xuống.

Đêm đã khuya, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Lục Thịnh mệt mỏi, không chống đỡ được cơn buồn ngủ, cũng nằm ngủ mất.

Mà phía bên kia giường, người nào đó vẫn nằm im không nhúc nhích, trong đầu trào dâng biển cuộn sóng ngầm.

Cùng lúc đó, ở một không gian khác, trước mặt có rất nhiều phóng viên.

Lý Giai Dao mở cuộc họp báo thừa nhận nhóm nhạc thần tượng Flowers chính thức giải tán.

Đối mặt với các phóng viên và câu hỏi của người hâm mộ, Lý Giai Dao hốc mắt đỏ bừng giải thích nguyên nhân.

Nguyên nhân là do thành viên Minh Tiểu Kiều không để ý tới việc ông chủ Diệu Tinh ra sức giữ lại, không tiếp tục ký hợp đồng gia hạn, cố ý rời đi.

Nhất thời mọi người ồ lên một tiếng, thật nhanh có người tuyên bố, Minh Tiểu Kiều vận đỏ tự cho mình rất cao giá, cho rằng hợp đồng gia hạn không hợp lý, lấy địa vị của cô, Diệu Tinh không thể đối đãi với cô như đối đãi với Tạ Tân Giác được.

Mà Tạ Tân Giác có Diệu Tinh chống lưng, không chỉ vậy còn là thần tượng phái thực lực, trụ cột vững vàng.

Vô số tin tức, người qua đường bàn tán.

Lần này, không khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi