QÙY CẦU CHIA TAY

Hứa Tĩnh Lâm đi tới nhìn tin tức, hô hấp trì trệ. Ngay sau đó coi như không có chuyện gì, vén tóc, thở dài nói: “Tôi biết hiện tại ông rất tức giận, chuyện này  … Là ý của ông cụ, đứa nhỏ Nghiệp Châu kia cũng rất khó xử.”

“Bà nói cái gì?” Minh Chính Trí nghi ngờ hỏi: “Ý của bà là ba bảo Hứa Nghiệp Châu đối phó Tiểu Kiều? Con bé… con bé chỉ là một đứa con gái, rốt cuộc ba có ý gì?”

Hứa Tĩnh Lâm đã sớm hình thành thói quen ở trước mặt ông giả bộ ngây thơ, lôi kéo ông ngồi xuống ghế sô pha, kiên nhẫn giải thích: ” Không phải ba nói muốn Tiểu Kiều rời khỏi giới giải trí sao? Là vì Thẩm gia có ý muốn cưới Tiểu Kiều. Nghiệp Châu chợt nghe thấy ý tứ của ba, cũng không dám để Tiểu Kiều làm việc nữa. Hôm nay việc này cũng không phải do Nghiệp Châu làm ra, là nó bảo nghệ sĩ trong công ty nói ra trước, sau đó nó mới xin ý kiến của ba, muốn giải thích hay không. Kết quả ba nói không cần giải thích, dù sao Tiều Kiều cũng không gia hạn hợp đồng, cũng không tiếp tục con đường làm nghệ sĩ, cứ như vậy rút lui cũng tốt.”

Minh Chính Trí không thể tin được, muốn nói mà không nói thành lời.

Ông muốn nói, như vậy là không công bằng với Tiểu Kiều.

Khi còn trẻ, ông cũng có cái gọi là căm hận đến tận xương tủy, kết hôn là muốn cùng người mình yêu ở bên nhau cả đời mới đúng, quan trọng là người ở bên cạnh mình, chứ không phải là môn đăng hộ đối.

Cuối cùng không phải ông đã hối hận sao, còn Hứa Tĩnh Lâm, không phải vì môn đăng hộ đối với gia đình ông mà liên hôn với ông đấy à? 

Mấy năm nay, bà ta đối với ông cũng tốt, ông đối với bà ta cũng có tình cảm, nói không ra mấy lời tổn thương người khác.

Ông suy sụp tinh thần ngồi trên sô pha, thật lâu sau mới lên tiếng: ” Nếu ba muốn Tiểu Kiều liên hôn, sao phải tung mấy tin đồn nhảm nhí như vậy chứ?”

Phải biết rằng ông cụ Minh rất coi trọng danh dự, ông cụ phản đối Minh Tiểu Kiều làm nghệ sĩ, không phải là do ghét bỏ nghề này không tốt, sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự gia đình sao?

Cho nên bây giờ Minh Tiểu Kiều bị hắt một chậu nước bẩn, ông cụ cũng để như vậy?

Hứa Tĩnh Lâm nhíu mày nhìn di động một chút, trầm giọng nói: “Việc này không đúng, ý tứ của ba không phải là tung tin đồn khiến Tiểu Kiều rời khỏi giới giải trí, cũng không phải cứ như vậy mà rời đi được. Tôi lập tức gọi điện cho Nghiệp Châu.”

Cứ như vậy không một lời giải thích mà rời đi, cả đời Minh Tiểu Kiều sẽ mang vết nhơ này, có người nào nguyện ý lấy cô làm vợ chứ?

Hơn nữa cũng không thể khiến nhà họ Thẩm bên kia không vui, chuyện này đối với ông cụ Minh cũng không có lợi.

Điện thoại Hứa Nghiệp Châu liên tục kêu khiến anh ta đau đầu không thôi.

“Cháu mới biết việc này, cô yên tâm đi, cháu sẽ xử lý tốt.”

Anh ta có thể bảo Lý Giai Dao đi tuyên bố Minh Tiểu Kiều rời công ty nhưng không thể để cô ta bôi đen em họ mình như vậy được.

Hứa Tĩnh Lâm nói với anh ta vài câu, cúp điện thoại, cười cười với Minh Chính Trí: “Tốt rồi, ông đừng gấp gáp, đứa nhỏ Nghiệp Châu kia biết chuyện rồi, nó sẽ xử lý tốt thôi.”

Nói xong, bà vỗ vỗ lưng an ủi ông.

Minh Chính Trí không nói gì, im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, xoay người rời đi.

Ngay lúc ra đến cửa phòng, ông đưa lưng về phía bà ta, thấp giọng nói một câu: “Tiểu Kiều…. Con bé là con gái tôi.”

Nói xong câu đó, ông ra khỏi phòng.

Còn lại Hứa Tĩnh Lâm ngồi một mình trên sô pha, khuôn mặt không chút thay đổi cầm chén trà sớm nguội ngắt lên uống một ngụm.

Vừa khổ lại vừa đau, như chính hôn nhân của bà ta, mỗi khi bà ta nghĩ mình thành công, làm cho người đàn ông kia từng bước từng bước đến bên cạnh mình, cố ý tách bọn họ ra thật xa, nhưng mọi sự lại đổ vỡ.

Minh Tiểu Kiều là con gái của ông, bà ta không phải là vợ của ông sao?

Cảnh Hoằng chẳng phải con của ông sao?

Bà ta mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, rất nhanh lại mở ra.

Thôi, đã sớm biết ông là người như thế nào, dễ mềm lòng, lỗ tai cũng mềm.

Nếu không phải như vậy, bà ta cũng không ở bên ông gây sức ép thành công ngồi vào ghế Minh phu nhân, với bà ta mà nói, đó là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của ông.

Minh Cảnh Hoằng ở cửa ngó đầu vào phòng, cười hì hì nói: “Mẹ, con cùng Tử Kỳ ra ngoài chơi.”

Trên mặt Hứa Tĩnh Lâm nhanh chóng nở nụ cười: “Đi đi, nhớ chú ý an toàn nhé, còn có con phải chiếu cố Tử Kỳ nhé.”

Minh Cảnh Hoằng không vui chu mỏ: “Vì sao mỗi lần đi chơi con phải chiếu cố Tử Kỳ chứ? “

“Con là bậc cha chú nha.” Hứa Tĩnh Lâm bật cười: “Tuy rằng Tử Kỳ lớn hơn mấy tháng, nhưng con là chú của Tử Kỳ.”

Minh Cảnh Hoằng bĩu môi, không nói gì nữa, đùng đùng đi xuống nhà.

Công ty Diệu Tinh, Hứa Nghiệp Châu nhanh chóng gọi nhân viên đến họp, bắt đầu ứng phó với tin đồn về Minh Tiểu Kiều, cũng dặn dò Lý Giai Ngọc an phận một chút.

Lý Giai Ngọc đang đắc ý lựa chọn kịch bản, bỗng nhiên thấy Lý Vận sắc mặt không tốt đi vào, tức giận nói: “Không cần xem nữa.”

“Làm sao vậy?” Lý Giai Ngọc nhíu mày, không hiểu vì sao lại bị người ta quát vào mặt như vậy. Sắc mặt nhìn Lý Vận càng khó coi: “Vì sao lại không cần xem? Chẳng lẽ anh có tài nguyên tốt hơn?”

Lý Vận bực bội đem đồ trong tay vất xuống bàn, nói: “Bên trên truyền xuống, em tạm thời dừng hoạt động hai tháng. “

“Vì sao?” Lý Giai Ngọc không thể tin nổi, trừng lớn hai mắt, vì quá kích động mà nói năng lộn xộn: “Ai đưa ra quyết định? Dựa vào cái gì? Không được! Em muốn đi tìm Boss Hứa.”

“Đừng tìm nữa, là tự Boss Hứa ra lệnh.” Lý Vận mệt mỏi đem mình tới ngồi trên sô pha, nhíu mày.

Lý Giai Ngọc lại càng không tin: “Điều đó không có khả năng.” 

“Có cái gì không có khả năng chứ?” Lý Vận cười trào phúng: “Em phạm lỗi, anh ta là đang cảnh cáo em. Anh khuyên em nên tỉnh ngộ đi, đừng tự mình rước lấy nhục nhã. Dừng hoạt động hai tháng, cũng không phải là vĩnh viễn, em an phận một chút. “

Lý Giai Ngọc tức đến mức giậm chân xuống sàn: “Em phạm lỗi gì cơ chứ? Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy? Ít nhất cũng phải cho em một lý do.”

“Nguyên nhân anh ta không nói ra nhưng anh biết một chút.” Lý Vận liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Bởi vì em đối phó với Minh Tiểu Kiều.”

Lý Giai Ngọc không thể tiếp nhận nổi lý do này, nở nụ cười nói: “Không phải anh ấy lúc trước không ngăn cản sao? Vì sao bây giờ lại nhảy ra chèn ép em?”

“Đều nói là do em phạm lỗi.” Tâm tình Lý Vận cũng không tốt: “Ý của Boss Hứa chính là, mặc dù Minh Tiểu Kiều phải rút lui khỏi giới giải trí, em nói câu này anh ta mặc kệ, nhưng tuyệt đối không được bôi đen hình tượng của cô ấy. Đây mới là điểm quan trọng.”

Thiếu chút nữa là Lý Giai Ngọc ngã quỵ xuống. 

Không thể bôi đen hình tượng của Minh Tiểu Kiều, đây mới là điểm quan trọng?

Vì sao chứ? 

Anh ấy vậy mà lại giữ gìn hình tượng của Minh Tiểu Kiều? Rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì? 

Hiện tại Lý Giai Ngọc là tâm phúc của Hứa Nghiệp Châu, thời điểm hai người ở trên giường, Hứa Nghiệp Châu nói không ít lời đường mật, dù sao cô ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, gặp phải tên lão làng như Hứa Nghiệp Châu, nói mấy câu cô ta đã ngoan ngoãn nghe lời. 

Cho nên ngay từ đầu việc này chỉ là đổi lấy tài nguyên, hiện tại Hứa Nghiệp Châu rất để bụng. Nhìn người mình thích giữ gìn hình tượng cho người phụ nữ khác, cô ta không tức giận mới là lạ. 

Cô ta giận đến mức run người, nửa ngày vẫn nói một câu: “Em muốn đi tìm anh ấy.” 

Lý Vận tức giận nói ” Tìm anh ta cũng vô dụng, lần này chúng ta đi quá giới hạn rồi, Minh Tiểu Kiều không dễ chọc vào đâu.” 

Tuy rằng Lý Vận không hỏi ra được lý do cụ thể, nhưng biết Hứa Nghiệp Châu cũng chỉ là nghe lệnh mà làm, Minh Tiểu Kiều không phải tự nhiên có chỗ dựa vững chắc. 

Điều này làm cho anh ta có chút kinh ngạc, Hứa Nghiệp Châu không phải là nhân vật bình thường, anh không chỉ là ông chủ của Diệu Tinh, mà còn là phú nhị đại, sau lưng có gia tộc khổng lồ, bối cảnh tương đối hùng hậu, vậy mà vẫn phải nghe theo người khác sai bảo, chỗ dựa của Minh Tiểu Kiều vững chắc như vậy, rốt cuộc là ai chứ? 

Anh ta kiên nhẫn giải thích cho Lý Giai Ngọc, dù sao bây giờ cô ta cũng có tiềm năng phát triển, nếu chọc giận Hứa Nghiệp Châu rồi bị phong sát, người đại diện là anh ta cũng không khá hơn tí nào. 

Nhưng mà Lý Giai Ngọc nghe không vào, cô ta chỉ muốn biết, Minh Tiểu Kiều rốt cuộc tốt với anh ta chỗ nào, vì cái gì mà Hứa Nghiệp Châu phải giữ gìn hình tượng cho cô? 

Mở cửa ra ngoài, cô ta đi tới thẳng phòng của boss. 

Lý Vận không ngăn được cô ta, tức giận đập vỡ cốc thủy tinh. 

Trong lòng thiếu kiên nhẫn, tức không chịu được. 

Ở một nơi khác, Minh Tiểu Kiều miên man suy nghĩ, lúc này Lục Thịnh đã trở lại. 

Anh mặc quần bơi, cách cô một thước, cố ý ở trước mặt cô lắc lư một vòng, triển lãm chính mình, trong lòng rạo rực nghĩ ngợi, cũng không tin thân hình mình đẹp như vậy mà không chinh phục được cô. 

Nhưng Minh Tiểu Kiều như đang đuổi ruồi bọ, phất phất tay, vẻ mặt chán ghét. 

Lục Thịnh “……………..” 

Không chỉ thế, cô còn bày ra bộ dáng đợi anh về hỏi tội, ngữ khí không tốt lắm: “Tôi nói này ông chủ, rốt cuộc anh có biết làm một ông chủ có trách nhiệm không?” 

Lục Thịnh lãng tai, nghe không hiểu: “Cái gì?” 

Anh trưng diện khuôn mặt lạnh lùng đối diện với cô, Minh Tiểu Kiều đang ôm một bụng tức, hiện tại đã nổi giận lôi đình. 

Cô đột nhiên đứng lên, vươn đầu ngón tay ra sức chọc vào ngực anh: “Anh còn hỏi ý tôi là gì? Ha ha, tôi thật ngu ngốc mới đi tin tưởng anh mà, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ông chủ nào vô dụng như anh.”

Lục Thịnh bị cô đẩy về phía sau, nói đau nhưng thật ra cũng không đau, chính là… Ngón tay cô trắng nõn chạm vào bộ ngực cứng rắn của anh, làm anh cảm giác như bộ ngực sắp lõm vào, toàn thân bắt đầu chảy mồ hôi. 

Anh tránh ngón tay cô, cúi đầu nhìn cô, nhìn không quá một giây liền dời tầm mắt. 

Vì sao…Hiện tại anh cảm thấy, bộ dáng  Minh Tiểu Kiều tức giận cũng rất đẹp??? 

Tức giận, giống như cái bánh bao nhỏ mang ra từ nồi hấp, toàn thân cao thấp từ thính giác đến vị giác đều tràn ngập hai chữ: ăn cô. 

Anh đứng một bên hồi tưởng phong cảnh kiều diễm, không ngừng suy tư, Minh Tiểu Kiều tức muốn điên lên rồi. 

Xoay đầu không nhìn cô là có ý gì? 

Khinh thường không giải thích? 

Cam chịu nghe cô nói? 

Trong lòng cô, lửa giận giống như một vũng xăng, lửa tạch một cái là bùng lên dữ dội. 

“Lục Thịnh…. Anh làm tốt lắm.” Minh Tiểu Kiều ném một câu cho anh, xoay người đi mất. 

Lục Thịnh “………” 

Anh ở phía sau cô vẻ mặt mờ mịt. 

Vì sao cô bỗng nhiên tức giận chứ? 

Mạc Khải Hưng cũng đã trở lại, thấy Minh Tiểu Kiều nhanh chân rời đi, nhìn vẻ mặt uất ức của Lục Thịnh, dùng cánh tay chọc chọc khuỷu tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Dây thừng, cậu làm Minh Tiểu Kiều tức giận à?” 

Lục Thịnh buồn bực nói: “Không có, không biết cô ấy tức giận cái gì.” 

Mạc Khải Hưng chậc lưỡi, cười đến mức đáng khinh: “Haha, có phải dì cả của em gái Tiểu Kiều đến rồi không?” 

Lục Thịnh mất hứng, liếc anh ta một cái: “Câm cái miệng của cậu lại.”

Nói xong anh đi theo Minh Tiểu Kiều. 

Mạc Khải Hưng vừa cười vừa đi theo anh: “Đừng nóng giận mà, Dây thừng, mình không có ý khác, chỉ là nêu lên một khả năng có thể xảy ra thôi! Mình nói với cậu, bình thường con gái vô duyên vô cớ tức giận, chính là dì cả tới đó…” 

Anh ta tỉ mỉ giải thích kinh nghiệm của anh ta khi dì cả của con gái tới thăm. 

Lục Thịnh cảm thấy cái miệng anh ta giống như mấy bà cô ngồi ở chợ, hận không thể biến anh ta thành đá. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi