QÙY CẦU CHIA TAY

Minh Tiểu Kiều nghĩ sau khi về nước sẽ là một trận đánh ác liệt, trăm lần không nghĩ tới sự việc sẽ như vậy, bởi vì Thẩm gia bày tỏ thái độ – khinh miêu đạm tả -nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết vấn đề cho cô.

Cô không cần lo lắng công việc của mình nữa, cũng không lo ông nội sẽ gây khó dễ cho mình.

Điều kiện tiên quyết … là cô phải đồng ý đám cưới này, gả cho Thẩm Trọng.

Kết hôn ở tuổi hai mươi, đối với Minh Tiểu Kiều mà nói là một điều xa xôi, cô vừa mới trưởng thành không lâu, thậm chí khó khăn lắm mới đến độ tuổi kết hôn.

Trước đây cô cũng nghĩ tới kết hôn, nhưng cô nghĩ tới là vài năm sau, chứ không phải hiện tại.

Nhưng dường như việc này không đáng sợ tới mức đó.

Cô có thể cố gắng từng bước thoát khỏi ông nội. Hơn nữa cũng không cần phải trả giá thảm thiết.

Vả lại tương lai có vẻ khả quan, giống như biển rộng tùy cá bơi lội, trời cao mặc chim bay, cảnh tượng thật đẹp.

Đối với Minh Tiểu Kiều mà nói, điều này rất hấp dẫn.

Ngay lúc cô đang trằn trọc suy nghĩ, Lục Thịnh lại gọi điện thoại tới.

“Tiểu Kiều, tôi đã bố trí một số việc, Thẩm gia sẽ nhanh rời đi thôi, cô không nên gấp gáp quá.” Lục Thịnh bận rộn nửa ngày, rốt cuộc cũng sắp xếp mọi việc thỏa đáng, bây giờ đang gọi điện thoại tranh công, còn không để cô nghe ra đây đều là lòng thành của anh.

Minh Tiểu Kiều hoảng hốt: “A! Thẩm gia rời đi? Không cần đâu.”

Lục Thịnh sửng sốt: “Cô…. Vì sao lại không muốn Thẩm gia rời đi?”

Ngàn vạn lần đừng nói rằng cô đồng ý gả cho tên tiểu tử Thẩm Trọng kia!

Nhưng tại nhiều thời điểm, sự thật luôn tàn khốc.

Thanh âm Minh Tiểu Kiều vẫn ngọt ngào như trước, thậm chí mang theo vài phần mờ mịt: “Hiện tại tôi cảm thấy rất tốt, gả cho Thẩm Trọng cũng không phải là ý kiến tồi.”

Lục Thịnh trực tiếp hóa đá!

“Không được!”

Anh giận giữ gầm lên, khiến Minh Tiểu Kiều hoảng sợ: “Anh gào cái gì chứ?”

Trong lòng Lục Thịnh có trăm ngàn con quỷ thi nhau cào xé, khó chịu muốn chết, trong lúc nhất thời vài phần oan ức phẫn nộ cùng nhau xông ra, thiếu chút nữa là tim anh ngừng đập.

Nghe thấy vẻ bất mãn của Minh Tiểu Kiều, anh cố gắng đè lửa giận xuống, nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy: “Tôi không đồng ý để cô gả cho Thẩm Trọng!”

Cô gả cho anh ta, vậy anh phải làm sao bây giờ?

Minh Tiểu Kiều “a” một tiếng, giống như vừa tỉnh ngộ, nói: “Đúng rồi, anh chỉ là ông chủ thôi, đương nhiên sẽ không đồng ý, hơn nữa giao dịch của chúng ta vừa mới bắt đầu, mọi việc vẫn có thể cứu vãn, có thể trực tiếp ngưng hẳn…”

“Không được.” Kẽ răng Lục Thịnh thốt ra hai chữ, vô lực nói: “Cô đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi, cả đời này đừng nghĩ tới.”

Câu vừa nói ra, chính anh cũng sửng sốt.

Một… cả đời sao?

Nguyên lai anh nghĩ như vậy, không chỉ là muốn chữa khỏi bệnh, mà còn muốn ở cùng cô cả một đời?

Tâm tình anh nhảy lên vài cái.

Minh Tiểu Kiều lại bị lời nói của anh chọc giận.

Cô lạnh lùng như băng nói: “Lục tiên sinh, thật cảm ơn vì anh đã lo lắng cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho anh, nhưng là bồi thường pháp lý. Cứ như vậy đi, về sau chúng ta không cần liên hệ nữa.”

Cô ngắt điện thoại, mặc kệ người bên kia điện thoại bị cô oanh tạc cho hồn bay phách tán – hồn vía lên mây là Lục Thịnh.

Lục Thịnh điên rồi!

Nghe được tiếng cúp máy, anh lập tức gọi lại lần nữa.

Nhưng cô không nghe máy.

Gọi thêm vài lần, anh hiểu mình đã bị cô cho vào danh sách đen.

Điều này càng làm cho anh thêm tức giận, giống như con thú bị chọc giận, đi đi lại lại trong phòng, trong lòng lửa giận hừng hực, cảm thấy Minh Tiểu Kiều đang qua cầu rút ván!

Tuy rằng lần này cô không hoàn toàn lên tiếng.

Nhưng anh đã rất nỗ lực hoàn thành mọi việc.

Giúp cô có được vai nữ hai trong bộ phim điện ảnh, cảm thấy quá mất thời gian, liền liên hệ với mấy người trong nước, giúp cô chọn ra kịch bản tốt nhất, còn có một show tống nghệ*.

Thậm chí anh đã lên kế hoạch cho cô, đi làm quen kịch bản trước, bớt thời gian đi show tống nghệ, sau đó có thời gian đi đóng phim…

Anh cố gắng thực hiện trách nhiệm của ông chủ, nhưng hiện tại cô lại nói cho anh rằng cô coi trọng Thẩm Trọng, một cước đá bay anh!

Nằm mơ!

Anh bình tĩnh ngồi trước máy tính, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

Không ai có thể đùa giỡn anh, mặc kệ có phải là phương diện tình cảm hay không!

Lục Thịnh nghĩ rằng Minh Tiểu Kiều đột nhiên muốn dừng lại mối quan hệ này, quả thực có hơi quá phận, nhưng cô không cảm thấy được điều đó.

Lúc trước anh giúp cô, cô sẽ ghi tạc trong lòng, cũng sẽ nghĩ biện pháp bồi thường.

Nhưng đùa giỡn tình cảm của anh, cô không thừa nhận.

Cái nồi này cô không nấu, rốt cuộc là ai đùa giỡn ai?

Nếu tối hôm đó cô không nghe được cuộc hội thoại của Lục Thịnh và Quan Bình Hiên thì cô đã không quả quyết như thế này.

Bởi vì nghe được cuộc hội thoại kia đã làm cho cô hiểu được, tình cảm là hy vọng xa vời, đây hoàn toàn là một giao dịch.

Thậm chí như Lục Thịnh nói, đây là một cuộc báo thù.

Tuy rằng cô không nhớ mình đã làm gì để anh mang thù như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cô cũng nhớ ra một chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó cô có phần hơi quá đáng, nhưng ai bảo Lục Thịnh nhanh mồm nhanh miệng cơ chứ?

Trước liêu người tiện*, không trách cô phản kích lại.

Về sau hai người có ít cơ hội gặp mặt, cho dù hằng năm có gặp vài lần, nhưng Lục Thịnh tránh cô không kịp, căn bản là chưa nói với nhau câu nào.

Nói thật, khi ấy Minh Tiểu Kiều có chút thất vọng, thậm chí còn đau khổ.

Dù sao trước đó, cô vừa mới thành công khiêu khích anh, còn tránh ở trong chăn vui vẻ mất nửa ngày, ngọt ngào chạy khắp người, liền bị loại chuyện trí mạng này đả kích.

Người ta nói vì yêu sinh hận, thật ra cô không khoa trương như vậy, bởi vì cô vốn đã không tin tưởng tình yêu.

Cô nghĩ, đó chỉ là một giao dịch đơn thuần.

Không có tình cảm, chỉ có lợi ích!

Bây giờ, giao dịch đã chấm dứt, điều cô cần bây giờ là đem lợi ích kia về.

Vì thế trong lòng cô không có nửa phần khổ sở, dù sao đau lòng đã sớm qua đi, hiện tại cô cảm thấy thế giới này biến hóa thật nhanh, kế hoạch cản không nổi biến hóa này!

Rối rắm cả một đêm, hôm sau Minh Tiểu Kiều thức dậy, cảm thấy đôi mắt hơi mệt mỏi, cô cố ý trang điểm kĩ hơn mọi ngày sau đó mới xuống lầu.

Ngày hôm qua mẹ Thẩm đã muốn đi dạo phố cùng cô.

Lúc ấy Minh Tiểu Kiều chưa biết chân tướng, nên rất kháng cự, là bác gái Lý Hân khoát tay gọi cô xuống, khiến cô không thể từ chối.

Hiện tại cô cảm thấy rất may mắn.

Nói thật cô chưa đưa ra quyết định, chỉ nghĩ là thêm một bước tìm hiểu thôi.

Dù sao cũng liên quan đến tương lai của cô, cô không thể không cẩn thận được.

Đương nhiên Thẩm Trọng cũng tới, đi theo hai người phụ nữ, làm chân sai vặt, vô cùng ân cần chu đáo, nhưng lại rất đúng mực, không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Minh Tiểu Kiều có thể cảm thấy được, ánh mắt anh ta nhìn cô có phải sáng quá hay không?

Chẳng lẽ anh ta thật sự là fan của cô?

“Thẩm tổng.”

Thẩm Trọng chạy nhanh tới nói: “Gọi Thẩm Trọng là được rồi, gọi là Trầm tổng khách sáo quá.”

Minh Tiểu Kiểu nghe lời sửa miệng: “Thẩm Trọng, tôi có thể hỏi một chút, anh… suy nghĩ của anh không?”

Chuyện này cô đã sớm biết, chẳng qua trước mặt cô Thẩm gia không nhắc tới mà thôi, mẹ Thẩm nói rằng cô hợp duyên, không nhắc tới tâm tư con trai mình.

Mà bây giờ mẹ Thẩm đang ở gian hàng mua quần áo, cho nên Minh Tiểu Kiều mới dám tò mò hỏi Thẩm Trọng vấn đề này.

Thẩm Trọng hơi ngượng ngùng tiến lên, nhưng vẫn tự nhiên hào phóng nói một câu: “Tiểu Kiều, tôi hy vọng cô có thể lấy kết hôn với tôi làm điều kiện tiên quyết.”

Minh Tiểu Kiều sửng sốt, không nghĩ tới người này trả lời lưu loát, dứt khoát nói thẳng vấn đề.

Tuy rằng vấn đề này cô đã rõ.

Nhưng cũng không thể nói, điều này khiến cho hảo cảm của cô đối với anh ta tăng vài phần. Up up.

Mặc kệ lời anh ta nói có ước hẹn gì hay là anh ta làm việc sòng phẳng, thì anh ta cũng là con người quang minh chính đại, là một điều rất khó có được ở đàn ông.

Minh Tiểu Kiều im lặng nửa phần, do dự định nói nếu không hai người thử xem thế nào?

Chợt nghe thấy một giọng nói đang giận ngút trời vang lên: “Không được.”

Cô nhíu hàng lông mày, quả nhiên là tên Lục Thịnh.

Một thân anh mặc vest màu đen, tóc tai cắt cẩn thận tỉ mỉ, giày da bóng loáng, toàn thân cao thấp đều thể hiện hai chữ: kiêu ngạo.

Trong lòng Minh Tiểu Kiều cười lạnh hai tiếng, anh mặc như thế này là muốn theo đuổi cô gái nào thế?

Không khí ái muội bị Lục Thịnh đánh tan, Thẩm Trọng vạn lần mất hứng.

Rõ ràng anh ta thấy Minh Tiểu Kiều có ý đáp ứng.

Kết quả người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện phá hỏng mọi thứ.

“Lục đại thiếu gia đưa bạn gái đi dạo phố sao? Không biết là vị tiểu thư nào?” Thẩm Trọng không nhanh không chậm ân cần hỏi han một câu, thuận tiện đâm chọt Lục Thịnh một cái.

Vốn dĩ mặt Lục Thịnh đã đen xì, giờ còn đen hơn cả đít nồi.

“Thẩm công tử.” Lục Thịnh híp mắt nhìn anh ta: “Tôi nghe nói gần đây quý công ty có khó khăn, cậu không quay về vì sản nghiệp gia tộc, lại ở đây dạo phố?”

Đây là lai giả bất thiện*!

*Lai giả bất thiện: ý là nên đề phòng.

Thẩm Trọng nghe những lời này, trong lòng đề cao cảnh giác, không tỏ ra yếu thế trả lời: “Thẩm gia chúng tôi không có chuyện gì khiến Lục đại thiếu gia phải lo lắng cả, lúc này có thời gian, anh vẫn nên quan tâm tới mình đi thôi.”

Lục Thịnh cười lạnh một tiếng, cũng khinh thường không muốn cãi cọ với anh ta, đem ánh mắt dán lên người Minh Tiểu Kiều: “Lại đây.”

Đương nhiên Minh Tiểu Kiều không nhúc nhích.

Cô nhìn Lục Thịnh, trong lòng có chút tức giận, cũng có điểm nghi ngờ.

Lục Thịnh không giống với bình thường chút nào.

Tuy rằng trước kia anh hay bày ra bộ mặt than thêm mười phần cao ngạo lạnh lùng nhưng trên thực tế cả người anh đều bình thản không mang uy hiếp, thậm chí đôi khi còn yếu đuối làm cho Minh Tiểu Kiều cảm thấy anh rất dễ bắt nạt.

Mà bây giờ, vẫn là khuôn mặt than ấy, ngữ khí cứng nhắc, cô lại cảm thấy trên người anh có vài tia nguy hiểm.

Anh đang tức giận.

Cái suy nghĩ này càng khiến cho cô thêm bực bội.

Anh có tư cách gì mà tức giận?

Anh lấy lập trường gì đứng ở đây ngăn cản cô?

Rõ ràng tối qua đã nói chuyện sòng phẳng, mọi việc đều đã xong, đã kết thúc rồi.

Anh có việc phải làm, chính là chờ cô bồi thường, chứ không phải đứng ở đây giống như bắt gặp vợ mình ngoại tình.

Bọn họ trong lúc xảy ra giao dịch, ngay cả bây giờ cũng không tồn tại cái gọi là tình yêu hay là hôn nhân chung thủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi