Vì cuộc sống hạnh phúc của bản thân, Lục Thịnh thực sự muốn kết hôn.
Anh không có vấn đề gì, hiện tại anh là Lục tổng, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, trong lòng đang muốn thâu tóm tất cả, mặc dù chỉ là đơn phương.
Nhưng anh không đoán được suy nghĩ của Minh Tiểu Kiều.
Tổng thể là, mặc dù Minh Tiểu Kiều nhìn anh cười, nói thật anh không cảm nhận được ý thích ở cô.
Anh không khỏi có suy nghĩ chán nản, đều do bản thân anh, lúc đầu đưa ra ý định bao nuôi, lúc sau cũng bất đắc dĩ mà thay đổi hình tượng của mình.
Không chừng cô cảm thấy anh không đáng tin cậy.
Dù nhìn qua nhìn lại, cô quả thật không phải là người dựa vào đàn ông để sống!
Tuy rằng anh muốn tẩy sạch hình tượng trong mắt công chúng, nhưng quan trọng vẫn là hình tượng của anh trong lòng Minh Tiểu Kiều.
Buổi tối nằm trên giường, nghĩ đến Minh Tiểu Kiều đang nằm một mình trong căn phòng sát vách, lửa giận trong anh lại càng thêm khó chịu.
Bởi vì hai người không thể ngủ chung!
Nghĩ đến đây, hay là anh không mang đến cảm giác an toàn, cho nên mới không được cô tín nhiệm.
Lục Thịnh lăn qua lăn lại, suy nghĩ thật lâu, trong đầu mơ hồ, cho đến khi gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Không có lịch trình làm việc, Minh Tiểu Kiều quay lại trường học.
Cô của hiện tại, đã không còn giống với minh tinh lưu lượng nữa.
Minh tinh lưu lượng sở dĩ có lưu lượng và nhân khí siêu cao, một phương diện khác là có rất nhiều lịch trình.
Chụp hình bìa tạp chí, đi tham gia tuần lễ thời trang nước ngoài, ra thông báo, phát những tấm ảnh xinh đẹp, sau đó tham gia các hoạt động tạp kỹ, ra ngoài đóng phim.
Tóm lại, nhất định phải hấp dẫn ánh hào quang về phía mình.
Tiếp theo là diễn trò.
Trước kia Minh Tiểu Kiều làm như vậy, bị mắng rất thảm thiết, lúc ấy cô xin phép nghỉ một phần ba thời gian, là ra ngoài tham gia hoạt động.
Coi như cô thiếu kinh nghiệm, đóng vai một nhân vật, thù lao hơn mười vạn, kể cả thời gian chụp ảnh và quay phim, cũng chỉ xuất hiện hơn mười ngày.
Toàn bộ quá trình đều có người đóng thế.
Đạo diễn tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng không có người để mắng.
Trước kia trong tổ biên kịch, đạo diễn tốt, nhân viên sản xuất cũng tốt, còn có biên kịch, những người đó mới là chủ.
Cho nên khi đó, những nghệ sĩ diễn không tốt đều bị đạo diễn mắng.
Hiện tại bên trong đoàn làm phim đều là những người có lưu lượng cao, không thì cũng có đại gia chống lưng.
Ai dám mắng những người này nào? Ai dám mắng đại gia nào?
Fans sẽ mắng náo loạn lên cho xem.
Còn nữa, hiện tại địa vị nghệ sĩ rất cao, cho dù tính tình có kiêu ngạo, vừa giận dỗi vừa bỏ gánh không làm, bộ phim quay được một nửa thì bỏ đi, ai làm gì được bây giờ?
Chính mắt Minh Tiểu Kiều nhìn thấy một vị đạo diễn năm mươi sáu mươi tuổi ngồi xổm trước mặt một nghệ sĩ trẻ có lưu lượng cao, kiên nhẫn khuyên nhủ người nọ hoàn thành cảnh quay.
Mà nghệ sĩ nọ không vui là bởi vì phải phơi nắng quá lâu, cho nên quay thêm một cảnh sẽ không chịu được nữa, nhưng căn bản người nọ diễn chưa đạt tiêu chuẩn của đạo diễn.
Nếu là kịch, Minh Tiểu Kiều sẽ không bị mắng thảm thiết, ít nhất là vài năm gần đây, cô cũng không đặt quyết tâm diễn xuất.
Không có tiền thì không làm gì được.
Nhưng chính vì cô bị mắng, cho nên mới tỉnh ngộ, nhận thức được rằng nếu muốn lăn lộn lâu dài trong giới giải trí thì phải nâng cao kỹ năng của bản thân.
Đám fan thực sự rất phi thường, hôm nay nói thích người này, ngày mai lại nói thích người khác.
Chỉ có nâng cao thực lực bản thân mới không bị phản kích.
Bởi vì cô đang trong thời gian học hỏi nâng cao kinh nghiệm cho nên người qua đường mới có ấn tượng tốt.
Tất cả mọi người đều khen cô nói là làm, hơn nữa cũng rất kỳ vọng.
Nhắc tới lúc trước cô đăng bài trên Weibo, quả nhiên mọi người đều tin cô không nuốt lời.
Lúc ấy cô nói sẽ tĩnh tâm rèn luyện diễn xuất, có thêm kinh nghiệm sẽ không sợ không diễn được.
Mà bộ phim của cô mới tham gia gần đây đã chứng minh điều đó, cô không hề nuốt lời, quả nhiên kỹ năng diễn xuất đã hơn rất nhiều so với lúc mới vào nghề.
Được mọi người khen ngợi, tâm tình Minh Tiểu Kiều cũng tốt hơn rất nhiều.
Thầy Ngụy cũng xem phim, đối với biểu hiện của cô thì rất vui mừng, nhưng vẫn tỏ vẻ, như thế này vẫn chưa đủ, cô cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Minh Tiểu Kiều khiêm tốn nghe lời thầy.
Xem ra cô không hề đắc ý vênh váo, thầy Ngụy càng vừa lòng.
Nhiều ngày bình thản trôi qua, đôi khi Minh Tiểu Kiều quên mất mình là nhân vật công chúng.
Bởi vì hiện tại trong giới giải trí người cô quen biết không nhiều.
Mãi cho đến khi Hứa Nghiệp Châu gọi cô trở về công ty gia hạn hợp đồng.
Thời gian hợp đồng của cô đã sớm hết, chỉ là Minh Tiểu Kiều không có ý định gia hạn hợp đồng.
Hứa Nghiệp Châu sợ rằng trong lòng cô đang buồn phiền vì chuyện lúc trước, cho nên mới không bàn chuyện gia hạn hợp đồng với cô, mà cứ để cô yên tâm tiếp tục diễn xuất, cho tới bây giờ mới cảm thấy thời gian thích hợp đã đến.
Ngàn lần không nghĩ tới, khi anh ta ngả bài hỏi Minh Tiểu Kiều, cô lại trực tiếp từ chối.
Hứa Nghiệp Châu dò hỏi một chút: “Nếu như em vẫn để ý chuyện lúc trước, anh nghĩ bây giờ không cần phải… lo lắng đâu.”
Dù sao, dựa theo ý định của anh ta, về công về tư, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa có ý nghĩ muốn áp đặt Minh Tiểu Kiều, lần trước ra tay, là vì ông cụ Minh lên tiếng, mà anh ta là phận con cháu, không thể không cho cô mình mặt mũi nên đành phải nghe theo.
Hiện tại, ông cụ Minh đã thông suốt, chỉ cần Minh Tiểu Kiều không làm xấu mặt gia đình thì tùy cô hết.
Công ty có anh ta là anh họ của cô, Minh Tiểu Kiều sẽ được chiếu cố, không tốt sao?
Ở công ty khác, đã không có quan hệ, cô còn phải lo giành tài nguyên từ những người khác.
Minh Tiểu Kiều cảm thấy được lời nói của anh ta khá buồn cười.
Có lẽ đối với anh ta mà nói, đó là nghe theo lời người lớn, thuận miệng ra lệnh cho nhân viên.
Đối với cô mà nói, đây cũng là một cơ hội để thay đổi quỹ đạo.
Trước đây, cô không nghĩ đến sẽ có ngày cô và Lục Thịnh ở chung một chỗ.
Cô không hận, cũng không oán trách, dù sao mỗi người đều có lập trường riêng, nhưng cô không thể như thế được, tiếp tục ngây ngốc nhảy vào hố.
“Cảm ơn Hứa tổng quan tâm, nhưng… em nghĩ có một số việc trong lòng mọi người đã rõ ràng, không nói ra làm gì.”
Cô vẫn cười dịu dàng như trước, làm cho Hứa Nghiệp Châu cứng họng.
Bỗng nhiên anh ta nhớ tới một việc.
Em họ anh ta đang bị cô mê hoặc.
“Em muốn tự mở phòng làm việc riêng?” Anh ta hỏi.
Hiện tại, đại bộ phận nghệ sĩ đều có phòng làm việc riêng, chỉ là, phòng làm việc trực thuộc công ty cũ hoặc lag có quan hệ tốt với công ty cũ.
Vừa tự do, lại vừa có thể lấy tài nguyên ở công ty.
Giống như Tạ Tân Giác, trường hợp của anh ta đúng là như vậy.
Phòng làm việc của anh ta vẫn được Diệu Tinh nâng đỡ.
Minh Tiểu Kiều gật đầu thừa nhận.
Cô đã sớm có ý định này, trước kia cô vẫn chờ đợi thời cơ, chờ qua vài năm nữa, đến khi địa vị của bản thân được củng cố mới tách ra làm một mình.
Nhưng bởi vì ông cụ Minh đột nhiên ra tay, khiến cô bị quản chế đến khó chịu.
Công ty nói bỏ liền bỏ, nhanh chóng đình chỉ công tác của cô.
Cô không muốn tiếp tục tình huống này nữa.
Hứa Nghiệp Châu nhíu mày, biết rằng nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể nhìn Minh Tiểu Kiều rời đi.
Trong lòng anh ra mắng Lục Thịnh tám trăm lần.
Không nghĩ cũng biết, việc này rất liên quan đến tên em họ của anh ta.
Hay cho em họ anh ta, dồn anh ta vào luôn góc tường!
Ở Diệu Tinh, Minh Tiểu Kiều cũng được coi là có tiếng tăm, đặc biệt là sau bộ phim “Ánh dương rực rỡ”, tiềm năng phát triển của coi rõ ràng rất lớn.
Một nghệ sĩ có tiềm lực như vậy, lại đi rồi.
Đi rất tiêu sái, lại lưu loát rõ ràng.
Hơn nữa còn đi rất nhanh, Hứa Nghiệp Châu sẽ biết cái gì là họa đơn vô chí.
Tống Thành, người đại diện có tiềm năng nhất Diệu Tinh, anh ta cũng muốn đi.
Hứa Nghiệp Châu nhanh chân giữ lại.
Điều kiện gì chúng ta cũng có thể thương lượng mà!
Thật ra anh ta cũng biết tránh chỗ nước cao, nhảy chỗ nước thấp, rất nhiều người đại diện có tiềm năng đều muốn rời công ty ra ngoài làm một mình, nhưng Tống Thanh quản lý hẳn mấy nghệ sĩ, là một người rất quan trọng, Hứa Nghiệp Châu không thể thả người đi được!
Tống Thành đưa ra lý do khiến Hứa Nghiệp Châu muốn hộc máu: anh ta muốn đi theo Kinh Tiểu Kiều.
Hứa Nghiệp Châu: “….Vì sao?”
Mới dẫn dắt được hai tháng, hơn nữa Minh Tiểu Kiều đều dành thời gian ở phim trường diễn xuất, hai người gặp nhau rất ít, vậy mà cũng có thể bồi dưỡng ra tình hữu nghị?
Tống Thành thở ra làn khói thuốc, nói: “Cái này sao, bởi vì tôi và người đại diện của mẹ con bé năm đó là bạn bè, coi như là trưởng bối của con bé. Mẹ con bé đã mất, tôi giúp đỡ cũng không có gì lạ.”
Mẹ Minh Tiểu Kiều là Kiều Văn Nhân, năm đó cũng là một nghệ sĩ rất có tiếng tăm, giới giải trí trong nước rất xem trọng bà, đáng tiếc là bà mất sớm.
Quả thật Hứa Nghiệp Châu không biết điều này.
Đều là chuyện của hai mươi năm trước, khi ấy anh ta cũng chỉ là đứa trẻ vài tuổi đầu, sao lại biết chuyện trong giới giải trí được.
Nhưng anh ta không hoàn toàn tin tưởng vào lý do này
Tống Thành thật sự muốn nhiệt tình, Minh Tiểu Kiều ở Diệu Tinh ba năm, sao anh ta không giúp đỡ.
Hứa Nghiệp Châu im lặng một lúc, sau đó quyết tâm nói: “Tôi không ngăn cản anh đi theo Minh Tiểu Kiều, thậm chí anh có thể vận dụng tài nguyên của công ty cho cô ấy, thế nào?”
Điều kiện tiên quyết là Tống Thành không được rời khỏi Diệu Tinh, đặc biệt là mấy nghệ sĩ anh ta quản lý kia, lại càng không thể đi.
Bởi vì những diễn viên anh ta quản lý đều là ảnh đế, đối với Diệu Tinh mà nói đó chính là những người dệt hoa trên gấm, chứ không phải nhu cầu yếu phẩm.
Tại Diệu Tinh mà nói, mọi thứ đều hướng về người đại diện Tống Thành này.
Càng không nói, trong đó người không ký hợp đồng với Diệu Tinh mà lại ký với Tống Thành.
Cứ như vậy, không thể để người này rời đi.
Với kết quả này Tống Thành rất vừa ý, tuy rằng anh ta tin tưởng năng lực bản thân, càng tin tưởng bản thân lăn lộn trong giới giải trí phát triển, dùng tài nguyên của công ty là tốt nhất.
Đối với kết quả cuối cùng, Minh Tiểu Kiều cũng rất vừa lòng.
Chỉ riêng mình Hứa Nghiệp Châu cảm thấy nghẹn họng, gọi điện thoại mắng mỏ Lục Thịnh, bị Lục Thịnh trực tiếp cúp điện thoại.
Anh đang cân nhắc nên cầu hôn như thế nào mới không bị từ chối, đâu có rảnh rỗi lo lắng mớ bòng bong của anh họ?
Tất nhiên, khẳng định cô sẽ liên tưởng đến mục đích không đơn thuần của anh…là muốn ngủ với cô.
Tuy rằng… anh rất muốn ngủ cùng cô.
Nhưng đó là bởi vì yêu!
Anh còn chưa cân nhắc việc đi đâu, Minh Tiểu Kiều bước vào nhà.
Đạo diễn Vương bắt đầu khai máy.
Anh ngồi bên giường, nhìn Minh Tiểu Kiều thu dọn hành lý, tụt cảm xúc.
“Em đi hai tháng không về.” Anh nhìn như đang bình tĩnh kể lại câu chuyện, trong lòng tràn đầy uất ức.
Minh Tiểu Kiều không ngẩng đầu lên: “Đây là công việc.”
Lục Thịnh: “Em không để ý đến anh.”
Minh Tiểu Kiều rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cười như không cười nhìn anh: “Không để ý đến anh? Thật thế à?”
Mặt mũi Lục Thịnh vô cảm gật đầu.
Bây giờ anh là bạn trai chính quy của cô đấy.
Muốn bí mật không cho người khác biết, thực tế, ngay cả phúc lợi cũng không có.
Anh còn không bằng ông chủ.
Anh nhìn Minh Tiểu Kiều đứng lên, hướng phía anh đi tới, nghĩ rằng rốt cuộc cô cũng có lương tâm đến ôm an ủi anh một cái, lại thấy cô lướt qua người anh, tới đầu giường cầm quyển sách nhét vào vali.
Lục Thịnh: “…”
Anh ở sau cô buông thõng hai tay xuống, làm ra bộ dạng không có việc gì, trong lòng gào thét thảm thiết.
Lại bắt nạt anh!
Anh nhìn Minh Tiểu Kiều bận rộn, cuối cùng không nhịn được nói: “Tiểu Kiều, anh muốn gặp ba mẹ.”
Nhanh chóng gặp ba mẹ để cầu hôn!