QÙY CẦU CHIA TAY

Sắp đến năm mới, Minh Chính Trí gọi cô về nhà đón năm mới, tất cả mọi người trong Minh gia đều như thế, cô cũng không thể ngoại lệ được, cho nên khi máy bay hạ cánh, cô về luôn Minh gia.

Cô gọi điện thoại báo chuyện này cho Lục Thịnh biết, vốn nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, kết quả lại nghe anh sảng khoái nhận lời: “Anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, Minh Tiểu Kiều trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, im lặng mãi cho tới khi máy bay hạ cánh.

Điền Duyệt và Tống Ngôn nghĩ rằng cô hơi mệt, cũng không quấy rầy cô.

Đưa cô trở về, xe dừng trước cửa nhà cũ của Minh gia, Điền Duyệt xuống xe trước, nhìn thấy ngôi nhà trước mặt, không khỏi ngỡ ngàng: “Ôi mẹ ơi! Tiểu Kiều, chị là phú nhị đại nha!”

Minh Tiểu Kiều lắc đầu: “Không tính là phú nhị đại, ba chị đâu có tham gia thương trường.”

Ở Minh Gia người có quyền có tiền đầu là bậc cha chú.

Điền Duyệt khẳng định lại một lần nữa: “Thì là phú tam đại rồi.”

Minh Tiểu Kiều cười, không nói gì nữa.

Hai người giúp đỡ mang hành lý của Minh Tiều Kiều xuống, lúc sau tiến vào nhà, không biết để tay ở đâu.

Quản gia khéo léo tươi cười, mỗi một bước chân đều là trang sức xa hoa, hết thảy đều khiến hai người họ cảm thấy không thoải mái.

Tống Ngôn không cảm thấy bí bách quá, anh ta đã theo Minh Tiểu Kiều vài năm, cũng tham gia không ít bữa tiệc sa hoa sang trọng, hơn nữa trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị.

Điền Duyệt vừa tốt nghiệp không lâu, liền đi theo Minh Tiểu Kiều, mỗi ngày ở phim trường, cùng lắm là tới đài truyền hình.

Cho nên chưa từng gặp những nơi nào như thế này, vừa khẩn trương vừa ngơ ngác, đem đồ đạc này nọ buông xuống rồi chạy mất.

Minh Chính Trí tới nhìn cô, nói chuyện với cô một lát.

Ông nhìn cô với ánh mắt hết sức hiền lành, cười đến vui vẻ: “Ba hy vọng con có thể hạnh phúc.”

Minh Tiểu Kiều: “???”

“Ta sẽ chúc phúc.”

Minh Chính Trí bước đi, cô cảm thấy hôm nay ba cô có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, còn mang theo sự hưng phấn lạ thường.

Đối với nội tâm đặc biệt đơn thuần của Minh Chính Trí mà nói, hôm nay sự việc có thể khá phức tạp.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị Minh Hoài Văn đánh gãy suy nghĩ.

“Chị!” Minh Hoài Văn vừa tan học về nhà, nghe được tin Minh Tiểu Kiều về nhà, lập tức vất cặp sách một chỗ rồi chạy tới đây.

Đã lâu cu cậu không gặp Minh Tiểu Kiều.

Cậu giữ cánh cửa, nhìn Minh Tiểu Kiều đang nằm trên giường, thần thần bí bí nói: “Chị, chị có biết tại sao cô lại về nhà không?”

Sắc mặt Minh Tiểu Kiều lạnh lùng.

Minh Chính Thư là cô con gái được Minh lão gia sủng ái, hơn nữa anh cả trong nhà cũng không biết xấu hổ cùng cô em út này tranh giành cái gì, cho nên bà cô này luôn luôn được thiên vị, so sánh là điều hiển nhiên.

Có thể tóm gọn một câu là, bà cô này đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn độc thân.

Phải biết rằng, Minh lão gia sủng ái đến mức nào, muốn phong kiến có bao nhiêu phong kiến, lại có thể dễ dàng tha thứ cho cô con gái bốn mươi tuổi nhưng chưa kết hôn này.

Và lại, Minh Chính Thư cũng rất thông minh, bà ta một mực sống ở nước ngoài, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà.

Cái gọi là khoảng cách sinh ra tình cảm, hoặc nói là xa thơm gần thối, mỗi lần bà về nhà, Minh lão gia chỉ lo lắng bà ta ở nước ngoài chịu khổ, cũng sẽ không so đo chuyện kết hôn.

Mà mỗi lần Minh Chính Thư trở về, Minh Tiểu kiều đều mất hứng, bởi vì bà cô kia chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với hai chị em cô.

Đối với Minh Chính Trí, bà ta cũng không để ý sắc mặt của ông.

Hằng năm, bà ta đều trở về, Minh Tiểu Kiều đều cảm thấy sốt ruột.

Mặc kệ những người khác ở Minh gia nghĩ thế nào, ngoài Minh lão gia ra, thì họ cũng không thể hiện ra trước mặt, mọi người đều khá nhiệt tình.

Mà Minh Chính Thư, ngay cả mặt mũi cũng không thèm để ý.

Minh Hoài Văn cũng không thích bà cô này, cậu nằm trên giường oán hận: “Chị nói xem cô có thù oán gì với chúng ta? Vì sao mà nhiều năm như thế vẫn không thèm liếc mắt đến chị em mình chứ?”

“Ai biết.” Minh Tiểu Kiều hừ một tiếng. “Dù sao, cô cũng không ở nhà tới một tháng, cùng lắm là ban ngày em ra ngoài đi chơi, để mắt đến cô một chút là được rồi.”

Dù sao tính toán của Minh Tiểu Kiều chính là như vậy.

Hai năm trước khi cô còn ở trong nhóm nhạc, phải đi diễn nhiều, đặc biệt là lễ tết và ngày nghỉ, cho nên không có tiếp xúc với Minh Chính Thư.

Dạo gần đây Minh Tiểu Kiều không có hoạt động gì đặc biệt, hiện tại nhớ tới việc này, cô chuẩn bị nói qua với Tống Ngôn một chút, sắp xếp cho cô một số hoạt động.

Cô thu xếp đồ đạc này nọ, đuổi Minh Hoài Văn về phòng, thì nhận được tin nhắn của Lục Thịnh.

Anh nói buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm.

Minh Tiểu Kiều trở về nhà không lâu, sau đó thấy thời gian không còn sớm, liền đeo kính râm, đội mũ rồi ra khỏi cửa.

Lục Thịnh lựa chọn chỗ ăn tối là tầng thượng một tòa nhà cao vút, bốn xung quanh đầu là kính, ngồi ở nơi này ăn tối, có thể quan sát cả thành phố.

Nơi này đương nhiên sẽ không tiện cho lắm, nhưng bởi vì được các điệu, hơn nữa đồ ăn cũng không tệ, ở Bắc Kinh không thiếu kẻ lắm tiền, cho nên luôn luôn là cung không đủ cầu, phải đặt chỗ trước hai tuần.

Trước khi Minh Tiểu Kiều bước vào, liền cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Nhà hàng này quá mức im lặng, đại sảnh mở rộng sáng ngời, lại rất ít người qua lại.

Điều này khiến cô đứng chần chừ mãi ở cửa.

Thật sự rất quái dị.

Phục vụ bước tới mời cô tiến vào, Minh Tiểu Kiều nhìn phục vụ vài cái, lúc này mới chậm rãi tiến vào.

Nhà hàng ăn ở sâu bên trong, ánh đèn lay động, hoa tươi trải đầy, tiếng đàn vi ô lông du dương lần lượt vang lên, Lục Thịnh mặc tây trang thẳng thớm, đứng ở đó mỉm cười nhìn cô.

Trái tim Minh Tiểu Kiều nhảy dựng lên.

Lục Thịnh thấy cô chậm rãi bước tới, dáng vẻ thướt tha, không khỏi hít sâu một hơi, muốn kìm lại tâm tình mênh mang của mình.

Đây là thời điểm quan trọng, anh không thể mắc sai lầm được.

“Tiểu Kiều, em đã tới rồi.” Giọng nói anh mang theo chút lưu luyến.

Minh Tiểu Kiều càng đi chậm lại, ở khoảng cách cách anh bốn năm mét thì dừng lại.

Cô nhìn xung quanh, bốn phía là hàng trăm loại hoa, bỗng nhiên nói: “Không phải anh nói ăn cơm sao?”

Lục Thịnh mỉm cười, đứng trước cô khiến anh quá mức khẩn trương: “Là muốn ăn cơm, nhưng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn nữa.”

Anh bước nhanh tới trước mặt Minh Tiểu Kiều, mang theo sự kiên định dũng cảm bước tới, sau đó khiến cô hơi giật mình, ở trước mắt cô quỳ một bên gối, giơ nhẫn lên, thâm tình hỏi cô: “Tiểu Kiều, anh yêu em, gả cho anh nhé?”

Minh Tiểu Kiều: “…”

Đang lúc cô còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên những bóng lờ mờ ở phía xa đều lộ ra.

Có cha mẹ Lục Thịnh, có anh em của anh, còn có mấy người ở Minh gia, Hứa Nghiệp Châu, Tống Thành…

Nhìn những gương mặt quen thuộc, Minh Tiểu Kiều cuối cùng cũng nghi ngờ điều gì đó.

Vốn dĩ tưởng rằng đây là hành động trả thù của Lục Thịnh, đuổi tới đuổi lui, nhưng lại là….

Cô nhìn vợ chồng Lục Xương, lại nhìn nụ cười trên gương mặt minh lão gia, cảm thấy sự tình không giống như mình nghĩ chút nào.

Lục Thịnh vốn dĩ hận cô như thế, nghĩ muốn trả thù cô!

Không nói đến vợ chồng Lục gia, nhưng có cả Minh lão gia biết nữa.

Một khi đính hôn, còn muốn kết hôn, mặc kệ anh có lý do gì, tóm lại Minh gia và Lục gia nhất định sẽ có cơ hội rạch mặt nhau.

Hai nhà qua lại nhiều năm, dù là trên thương trường hay lĩnh vực khác, quan hệ rắc rối phức tạp, cũng không thể vì một hai câu nói có thể rõ ràng được.

Một khi đã gỡ bỏ bộ mặt dối trá, đối với hai nhà đều không có lợi.

Cho dù anh muốn làm như vậy, Lục Xương cũng không cho anh cơ hội làm thế?

Cho nên tất cả đầu là trò đùa?

Cô nhìn khuôn mặt của Lục Thịnh đang nửa quỳ trên mặt đất, nhìn những người đang bày ra khuôn mặt thân thiết kia, rốt cuộc trong lòng cũng có chút khủng hoảng.

Cô giống như, trò đùa.

Mạc Khải Hưng thấy cô đứng ngẩn người ra, không vui đứng lên: “Anh nói này em gái Tiểu Kiều, em còn phát ngốc cái gì? Nhanh chóng gật đầu đồng ý đi! Dây thừng là một người đàn ông tốt!”

Minh Hoài Văn đen xì mặt mũi: “Chị của em tươi ngon mọng nước như củ cải trắng thế kia, không dễ dàng gì mà đồng ý đâu!”

Mọi người trong nhà, chỉ có cậu và Minh Tiểu Kiều tình cảm tốt đẹp, tuy rằng cậu luôn mong muốn chị gái có được hạnh phúc, nhưng cậu không biết được Lục Thịnh có mang tới cho chị được hạnh phúc đó không?

Danh sách tình sử của anh, đến ngay cả một thanh niên mười bốn tuổi là cậu đây cũng biết!

Huống chi, thời đại bây giờ đã tiến bộ rồi, hoàn toàn có thể chậm rãi lựa chọn, vì cớ gì phải buộc dây vào cổ sớm như vậy?

Trước kia có người tên Thẩm Trọng, cậu không vui chút nào, nếu được lựa chọn thay chị gái, cậu vẫn chọn Thẩm Trọng, ít ra tình sử của người ta sạch sẽ.

Nhưng người được lựa chọn vẫn là chị gái, ý kiến của cậu có hay không không quan trọng.

Huống chi khi bị đưa đến đây, cậu mới biết được chuyện này, muốn nói trước cho Minh Tiểu Kiều cũng không được.

Minh Tiểu Kiều hoàn hồn lại, đại não nhanh chóng hoạt động.

Cô liếc mắt nhìn biểu cảm của Minh lão gia, biết rằng hôm nay không còn biện pháp khác, chỉ có thể dựa vào bản thân, trên mặt nở một nụ cười tươi rói, kết quả sau đó đeo chiếc nhẫn Lục Thịnh đưa.

Trong nháy mắt, tiếng cười vang lên, âm thanh chắc phải cao tới nóc nhà.

Lục Thịnh nhanh chóng đứng lên, ôm chầm lấy Minh Tiểu Kiều, hôn một cái.

Phía sau tiếng mọi người vỗ tay chúc mừng.

Minh Tiểu Kiều đem khuôn mặt chôn trong lồng ngực Lục Thịnh, quả thực phải lưu lại giọt nước mắt chua xót?

Chuyện này là như thế nào đây?

Lục Thịnh và cô ở chung một chỗ không phải vì muốn trả thù sao? Sao lại thành cầu hôn thế này?

Không phải là nên chia tay sao?

Cô không nghĩ đến kết hôn, mà là muốn quỳ xuống cầu mong chia tay?

Khác với cô, Lục Thịnh rất hưng phấn, thấy xa xa Mạc Khải Hưng đang hết sức ghen tị.

Mẹ nó, cư nhiên anh ta phải đứng đây nhìn Dây thừng show ân ái!

Ngày khác bọn họ cũng muốn show ân ái!

Hơn nữa còn chưa tới thảm kịch, sau khi Lục Thịnh cầu hôn thành công, người lớn trong nhà đều ân cần dạy bảo con cái họ: “Con nhìn xem, Lục Thịnh chơi bời như vậy mà cũng đến lúc kết hôn rồi? Khi nào nhà mình mới có con dâu đây? Khi nào ba mẹ mới có cháu bế đây….”

Mà hiện tại, việc lớn đã thành, tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Một điều thật đặc biệt trong màn cầu hôn này, là cầu hôn, tiện đính hôn, lại thêm cả hai bên gia đình gặp mặt.

Tuy rằng Minh lão gia cảm thấy Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều có hơi kỳ quái, nhưng không sao cả, không phải Thẩm gia, Lục gia cũng tốt lắm.

Minh Tiểu Kiều cảm thấy nhạt như nước ốc, cả buổi cứ liếc mắt nhìn Quan Bình Hiên.

Khiến cho Quan Bình Hiên phải nghi ngờ, vì sao Minh Tiểu Kiều luôn nhìn anh ta?

Nhưng ánh mắt này không mang theo ý tốt.

Anh ta không biết rằng, đêm hôm khuya khoắt lần trước anh ta và Lục Thịnh cùng nhau nói chuyện, mới khiến cho Minh Tiểu Kiều nhận định rằng Lục Thịnh đang mang cô ra trả thù, căn bản không có chút thật lòng nào, từ đó về sau lòng cô lạnh ngắt không nói, đối với sự việc phát triển vẫn có chút động lòng.

Kết quả… lại bị cầu hôn.

Cầu hôn tuyệt đối không phải là kết quả cô mong muốn, cô muốn làm theo như nhu cầu, sau đó mọi người vẫy tay chào nhau.

Việc trong lòng thêm rối rắm, trên mặt cô vẫn cười như trước, bên cạnh Lục Thịnh cũng đang vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, nên tan cuộc vui rồi, Minh Tiểu Kiều nói Minh Chính Trí trở về trước, lát nữa cô sẽ về.

Tất cả mọi người đều hiểu ý câu nói này, cho nên nhanh chóng trở về, để không gian cho bọn họ.

Mạc Khải Hưng và mấy người trẻ tuổi trước khi đi còn mở to mắt nhìn hai người họ, Lục Thịnh sợ Minh Tiểu Kiều ngại ngùng, trực tiếp đẩy bọn họ đi về.

Đợi mọi người đi hết, chỉ còn lại hai người, lúc này Lục Thịnh không còn kiềm chế được tâm tình mình nữa, gắt gao ôm chặt, hôn môi cô.

Minh Tiểu Kiều đẩy anh ra.

Lục Thịnh: “… Làm sao vậy? Có phải em mệt không?”

Nghĩ lại, hôm nay cô mới trở về, anh liền cầu hôn, vừa rồi ăn tối còn có rất nhiều người lớn hai nhà, bọn họ phải dốc sức đối phó, vội này vội kia, căn bản là khá mệt mỏi.

Anh có chút đau lòng.

Chỉ là anh có hơi sốt ruột, anh chờ không nổi, muốn cô quản lý tất cả của anh.

“Trước hết, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.” Nói cong, anh liền cầm tay cô xuống lầu.

Thật ra, anh muốn đưa cô về ngôi nhà của hai người, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Cả đoạn đường Minh Tiểu Kiều im lặng, lúc sau hai người đã ngồi vào xe, không để cho Lục Thịnh lái xe ngay, mà cô nói: “Lục Thịnh, tôi có chuyện muốn nói.”

Lục Thịnh không biết sao trong lòng lại có dự cảm không tốt, theo bản năng từ chối: “Không.”

Nói xong chính bản thân anh cũng sửng sốt, vì sao anh lại từ chối cơ chứ?

Minh Tiểu Kiều quay đầu nhìn anh: “Tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không kết hôn với anh, vừa rồi đồng ý với anh, chỉ là không nghĩ anh ở trước mặt mọi người cầu hôn tôi, nhưng là… chúng ta đến với nhau vui vẻ, chia tay cũng vui vẻ.”

Đầu Lục Thịnh ong ong, anh thở dốc, sau đó nhắm mắt lại, cuối cùng mới mở miệng.

Lúc sau, anh mới cầm tay Minh Tiểu Kiều, trên môi miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em đang đùa phải không?”

Minh Tiểu Kiều lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật.”

Lục Thịnh: “……”

Trong đầu anh rất loạn, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô.

Minh Tiểu Kiều không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Qua một đoạn thời gian nữa, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ông nội, sẽ cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến giao tình của hai nhà.”

Lục Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Cuối cùng em chỉ nghĩ đến giao tình giữa hai nhà? Còn anh thì sao? Em có nghĩ tới anh cũng đang tổn thương không?”

Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Thịnh, anh biết không? Tôi không thể tin tình cảm này của anh được.”

Lục Thịnh cảm thấy toàn thân đau nhức: “Em không tin tình cảm của anh? Em cảm thấy anh mang tình cảm của anh dành cho em ra đùa sao?”

Khổ sở, phẫn nộ, thất vọng,…Tất cả cảm xúc bao trùm anh, giống như chú cá nhỏ nằm thoi thóp trên bờ.

Nhưng Minh Tiểu Kiều lại nhìn anh với ánh mắt chỉ trích, lại rất bình tĩnh nói: “Anh muốn bao nuôi tôi, sau lại theo đuổi tôi, không phải là vì muốn trả thù tôi sao?”

Lục Thịnh: “………”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi