QÙY CẦU CHIA TAY

Thẩm Trọng cảm thấy có lỗi vì hai nguyên nhân.

Một là để bạn thanh mai trúc mã của mình làm ra loại chuyện này, phá vỡ mất hình tượng của anh trong lòng cô, tạo thành vết thương với anh thì không nói, đằng này còn xúc phạm tới Minh Tiểu Kiều.

Hai là, anh cảm thấy Minh Tiểu Kiều và tên Lục Thịnh củ cải hoa tâm kia ở chung một chỗ là do bị áp lực của gia đình chèn ép nên mới dẫn tới kết quả này.

Anh ta cùng cha mẹ qua nhà họ Minh, cùng họ nói chuyện, anh ta còn trẻ nên chưa hiểu hết vấn đề, nhưng ba Thẩm và mẹ Thẩm đều là cáo già, liếc mắt một cái liền hiểu ra vấn đề.

Suy nghĩ một chút, bọn họ tới nói chuyện người lớn, vốn dĩ muốn cho nhà họ Minh thấy rằng họ không muốn trèo cao, mà rõ ràng Minh Tiểu Kiều và Thẩm Trọng không hề quen biết, bây giờ đứa nhỏ nhà bọn họ tình nguyện, nhưng mà trong mắt ông cụ Minh, chuyện tình cảm có hay không không quan trọng, môn đăng hộ đối mới là cần thiết.

Ngay cả ý kiến của Minh Tiểu Kiều ông cụ cũng không hỏi, đã đồng ý ngay, khiến cho ba mẹ Thẩm kinh ngạc không thôi, chỉ biết âm thầm thở dài.

Nhà họ Minh, căn bản không để ý tới đứa nhỏ này, có hay không có có lẽ không quan trọng.

Có ấn tượng này, lại thêm Tống Phỉ thừa nhận rằng, muốn làm cho Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh từ giả thành thật, cho nên Thẩm Trọng mới đưa ra kết luận, cũng bởi vì thế mà đau lòng mãi không thôi.

Minh Tiểu Kiều đỡ trán, cảm thấy đau đầu, nhẹ giọng nói: “Anh… anh suy nghĩ nhiều rồi, khi đó tôi và Lục Thịnh bên nhau, không có ai gây khó dễ cả.”

Thẩm Trọng không tin, đó là Lục Thịnh cơ mà, bao nhiêu phụ nữa đã qua tay anh, sao Minh Tiểu Kiều lại thích anh được.

Cho nên anh ta cảm thấy, là Minh Tiểu Kiều không muốn anh ta cảm thấy áy náy, cho nên mới nói dối để an ủi anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta càng thêm khổ sở: “Tiểu Kiều, tôi thực sự xin lỗi.”

Minh Tiểu Kiều: “…..”

Mãi cho tới khi Thẩm Trọng cúp máy, cô vẫn còn nghi hoặc.

Rốt cuộc anh ta có hiểu hay không?

Bất đắc dĩ thở dài, cô tiện tay ném điện thoại lên gường, sau đó ra khỏi phòng ngủ.

Mới ra khỏi cửa, đã thấy thân ảnh cao lớn của Lục Thịnh.

Anh đứng cạnh cửa, tuyệt đối không che dấu việc nghe trộm, mạt không thay đổi, nhưng khi Minh Tiểu Kiều nhìn anh lại bày ra vẻ mặt hờn dỗi.

Cô nói: “….Anh nói gì đi?”

Lục Thịnh mạnh miệng nói: “Anh không nói.”

Minh Tiểu Kiều: “….Vậy đi ăn cơm thôi!”

Cô ngửi thấy mùi thức ăn, cảm thấy đói bụng rồi.

Tổng tài kiêu ngạo thì cứ tiếp tục kiêu ngạo đi thôi, còn cô thì cô đói bụng rồi.

Lục Thịnh không nói một lời, bước lên trước cô, chờ cô ăn miếng cơm đầu tiên, anh bỗng nhiên nói: “Chỉ cần em không thấy hổ thẹn với lương tâm là được rồi.”

Suýt chút nữa Minh Tiểu Kiều phun cơm trong miệng ra, cô phải tự vỗ ngực mình vài cái cho xuôi cơm, sau đó tức giận nói với Lục Thịnh: “Có gì thì anh nói hết đi, tôi nghe không hiểu.”

Cái kiểu không đầu không đuôi này cứ như là cô làm ra tội ác tày trời vậy.

Lục Thịnh chăm chú nhìn cô: “Cái gì anh cũng không nói, chỉ nhìn tấm lòng của em, dù em quyết định điều gì anh cũng đồng ý, chỉ cầm em không hổ thẹn với lương tâm là được.”

Minh Tiểu Kiều: “….”

Cô nhìn Lục Thịnh, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, im lặng không nói lời nào.

Lúc sau, Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi, đem đôi đũa cầm trên tay đặt xuống bàn ăn, nói với Lục Thịnh: “Có thật là tôi làm gì anh cũng đều đồng ý?”

Trong lòng Lục Thịnh gào thét: đương nhiên là phải có kết quả tốt đẹp chứ?

Chẳng lẽ cô ấy muốn đá mình đi thật?

Ông đây không đồng ý!!!

Trong lòng anh đã biển cuộn sóng ngầm rồi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt: “Đương nhiên anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, dù sao anh cũng thích em, anh hy vọng mọi chuyện có thể theo ý em, vui vẻ là được. Chỉ cần em hạnh phúc, anh tình nguyện hy sinh.”

Minh Tiểu Kiều: “……”

Cái này, không thể nói trước, cô còn đang ăn không một quả kia mà.

Đại khái là có rất ít người ra tay ngay trước mắt cô.

Trước khi ra mắt thì không nói, sau khi ra mắt thật ra cũng có kiểu khóc lóc thổ lộ, nhưng cô rất rõ ràng, bọn họ thích hình tượng idol của cô, chứ không phải bản thân cô.

Bản thân cô không dịu dàng, nhưng cô cũng không phải người ngốc.

Nếu như bọn họ biết gia cảnh nhà cô, không chừng lại thất vọng phủi tay áo quay đi.

Nhưng Lục Thịnh không giống bọn họ.

Không đến một năm ở bên cạnh nhau, anh cùng cô có thể gọi là lúc lên lúc xuống, biết đâu là con người thật của cô, có thể nói, khi ở trước mặt anh, cô mới được là chính mình.

Cho nên lời thổ lộ của anh càng có lực đánh vào lòng cô.

Khi anh nói chuyện, ánh mắt rất chăm chú, vẻ mặt rất chuyên tâm, hơn nữa diện mạo của anh tuấn tú hơn người, là người bình thường khó mà chống đỡ được.

Minh Tiểu Kiều nghĩ như thế, cho nên lúc anh cúi đầu, cô thoáng nhìn được một tia thất vọng trong mắt anh.

Hai người yên lặng ngồi ăn cơm.

Lục Thịnh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng buồn bã không thôi, không chỉ vì tình cảm của mình không được đáp lại, cũng là vì thái độ của Minh Tiểu Kiều.

Tin tưởng vào tình cảm của bản thân, tất cả mọi người đều hy vọng bản thân có thể tiến về phía trước, không do dự, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, có thể là vì ảnh hưởng của gia đình, có thể là vấn đề tâm lý, ở thời điểm đưa ra quyết định, nhiều hoặc ít thì cũng sẽ vì sợ hãi mà trở nên do dự, thậm chí còn không dám bước lên phía trước.

Cho dù biết rằng, chỉ cần bản thân tiến lên một bước nữa là được, nhưng vẫn là vì không dám.

Bây giờ, Minh Tiểu Kiều đang trong hoàn cảnh như vậy.

Cho nên, anh vì cô mà khổ sở, cũng vì tình yêu của chính mình mà khổ sở.

Cơm nước xong xuôi, anh thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, Minh Tiểu Kiều với thái độ khác thường đi theo sau anh.

Lục Thịnh quay đầu nhìn cô: “Em ra phòng khách ngồi nghỉ, xem tivi đi.”

Minh Tiểu Kiều lắc đầu, cố chấp nói: “Tôi phải đi theo anh.”

Những lời nói mang đầy sự cố chấp, trong nháy mắt khiến Lục Thịnh vui vẻ không thôi, cảm giác mất mát vừa rồi đã không cánh mà bay, cả người đều trở nên rạng rỡ.

“Vậy em cẩn thận một chút, đừng để nước bắn lên người.”

Minh Tiểu Kiều nghe lời lùi lại phía sau vài bước, im lặng nhìn Lục Thịnh đang bận rộn trong bếp.

Lục Thịnh đang cầm bát đũa rửa, bỗng nhiên nghe được Minh Tiểu Kiều nói: “Lục Thịnh, nếu anh không ngại, chúng ta ở bên nhau đi.”

Thiếu chút nữa Lục Thịnh làm rơi bát!

Anh cầm thật chắc cái bát, sau đó lại buông ra, quay đầu lại, bước tới trước mặt cô, cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Lời nói giống như bát nước đổ đi, không thể thay đổi.”

Minh Tiểu Kiều: “Em không đổi ý, ý em chính là như vậy.”

“Em nói đó.”

Lục Thịnh vui vẻ, trong lòng không ngừng tung hoa chúc mừng, cuối cùng anh cũng được quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Minh Tiểu Kiều, những cái khác anh không quan tâm.

Sau đó, Minh Tiểu Kiều nói: “Nếu như anh không để ý em không lấy hôn nhân là tiền đề thì chúng ta ở bên nhau đi.”

Lục Thịnh thoáng buồn bã, sau đó thấy cô cúi đầu, hàng lông mi như chú bướm đang vỗ cánh run rẩy trong sớm mai: ‘Anh biết mình đã đi quá giới hạn, thực sự xin lỗi em.”

Lục Thịnh biết, cô vẫn chưa quên ngay được cuộc hôn nhân của ba mẹ.

Cho dù cô đã cố gắng vượt qua, nhưng cái gì cũng cần có thời gian.

Mà cô tự nguyện bước đi bước đầu tiên, đã là sự vui mừng lớn lao rồi.

Anh không khỏi gấp gáp ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu cô, nói: “Anh cho em thời gian.”

Minh Tiểu Kiều khó xử: “Anh không nghe lời em nói sao, chỉ có tình cảm, không có hôn nhân.”

“Không có cũng không sao, hôn nhân chỉ là có thêm một tờ giấy, chỉ cần chúng ta mãi ở bên nhau, thì còn sợ gì chứ.”

Đối với Lục Thịnh mà nói: “Kết hôn đương nhiên là điều tốt, được pháp luật đảm bảo, còn có với nhau những lời hứa hẹn. Nhưng nếu cô ấy không muốn, anh cũng không bắt ép, chỉ cần có cô bên cạnh, điều đó mới quan trọng.

Nghe anh nói vậy, Minh Tiểu Kiều cười, lại ghét bỏ đẩy anh một cái: “Anh đang rửa chén mà, tay bẩn chết đi được, tránh xa em ra một chút.”

Lục Thịnh: “…Em đúng là giỏi phá hỏng bầu không khí.”

Minh Tiểu Kiều lên mặt: “Đúng thế thì sao?Anh đánh em chắc?”

Cô cố tình khiêu khích khiến Lục Thịnh không nhịn được cười, đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, điều này càng làm anh cảm thấy vui vẻ hơn.

Anh nhanh chóng tiên tới hôn cô một cái: “Cẩn thận anh đánh mông đấy.”

Minh Tiểu Kiều: “….Anh dám.”

Lục Thịnh nhướng mắt lên: “Chờ mong đã lâu.”

Nói xong, anh quay lại bồn rửa chén.

Còn Minh Tiểu Kiều thất thần sờ môi, không nhịn được nở nụ cười.

Tuy đó là câu nói trong lúc xúc động, nhưng cảm giác đúng là không tệ lắm.

Không biết sau này hai người sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Mà cô cũng không giống như chuyện tình cảm của ba mẹ, nếu như ngày nào đó cô hết tình cảm, cô sẽ chọn cách chia ly.

Không phải mối tình nào cũng chia tay trong nước mắt, chỉ cần lý trí một chút, kiềm chế một chút, chia tay trong hòa bình là một lựa chọn không tồi.

Mà chuyện tình cảm, có cái gì không tồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi