QUỶ CHỦ TRÁNH XA TA RA!


Ngay cả Hắc Hỏa ở gần đó cũng phải hiểu rõ.

Để khiến cho một người lạnh lùng tàn nhẫn như Tứ công tử cúi đầu cầu xin như vậy ngoài Hắc Dạ công tử ra thì chẳng còn ai.

Lúc nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng Bạch Dạ, bọn họ đã ngay lập tức chạy tới xem tình hình.

Và đập vào mắt họ là cảnh tượng Bạch Dạ nằm run rẩy trong phòng, máu tươi từ trên đầu chảy xuống.

Quỷ y sau khi nghe tin cũng tức tốc chạy ngay đến.
Và từ hôm đó đến nay thì Bạch Dạ đã hôn mê 2 ngày liền.

"Sư phụ?" nàng nhẹ giọng cất tiếng gọi.
Quỷ y ánh mắt hơi trùng xuống nói "Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Tình trạng bây giờ của con đang rất nguy kịch, nếu di chuyển nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể."

Nàng hỏi "Độc tái phát ư?"
Bạch Trạch giải thích "Không chỉ như vậy thôi đâu! Độc đã phát tán khắp ngục phủ ngũ tạng, nếu không tìm ra loại nguyên liệu cuối cùng thì khả năng cao muội sẽ chết.

Nhiều năm nay cơ thể muội tự sản sinh ra chất miễn dịch với độc nhưng đồng thời cũng không hấp thụ thuốc đi vào.

Đó là con dao hai lưỡi vì loại thuốc thông thường đã không có ảnh hưởng gì đến muội nữa rồi."
Quỷ y thở dài "Nếu tính ra thì con chỉ còn có 3 tháng nữa để sống sót."
Lời này làm cho mọi người có mặt ở đó sốc như chưa từng được sốc, người bất lực không biết phải làm gì, người ngã khuỵu xuống vì bàng hoàng.

Bạch Thiển bản tính trẻ con, lại một lần nữa nháo nhào lên ôm lấy Bạch Dạ khóc lớn "Không, không muốn tỷ tỷ chết! Mọi người làm gì đi! Không muốn đâu!" khiến Bạch Thường đau đầu, cố gắng níu lại nếu không sẽ tổn thương đến Bạch Dạ.
Nàng trước giờ luôn bình tĩnh, không sợ trời không sợ đất, vậy mà lần này lại sợ hãi cái chết đến gần như vậy.
Có lẽ là nhận ra nhiều điều, còn chưa kịp làm thì đã nhận được tin bản thân sẽ chết.
Quả thật là phải đợi đến giờ phút sắp cận kề cái chết mới biết quý trọng sinh mạng của mình.
Quỷ y ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt bàn tay nhăn nheo lên má nàng khẳng định "Con yên tâm, ta nhất định sẽ không để con chết!"
"Sư phụ!"
Bạch Mặc đối với mọi người nói "Ta sẽ cho người đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên.

Cho dù phải lật tung cả đại lục này." hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên bốc đồng như lúc trước, sẵn sàng đứng ra bảo vệ những người thân yêu của mình.
Bạch Thường sau khi lôi được Bạch Thiển ra khỏi phòng, hắn cũng đồng dạng với Bạch Mặc "Đệ cũng sẽ giúp huynh."
Nụ cười nhạt trên khóe miệng Bạch Dạ càng lúc càng nhạt hơn, cũng hơi trùng xuống nói "Mọi người không cần gắng sức vì muội đâu.

Dù sao cũng....khụ khụ khụ." từng ngụm huyết đỏ tươi ho ra khiến cổ họng nàng đau rát, sắc mặt tái nhợt.

Ai ai cũng lo lắng, hận không thể thay nàng hứng chịu cơn đau đó.
Bạch Trạch vuốt nhẹ bờ lưng gầy yếu của nàng, ánh mắt rất hiền hòa của Đại ca làm nàng yên tâm "Chúng ta đã nợ muội rất nhiều.

Vì vậy lần này đến lượt các ca ca bảo vệ muội."
Nếu như có ai hỏi người nào thương nàng nhất, hẳn câu trả lời sẽ là Bạch Chân, hắn nói với tông giọng khàn "Đừng rời xa huynh, hãy sống, vì mọi người, được không?"

"Mọi người..." giọng nàng run rẩy, cả người cũng run theo, cảm xúc không kiềm chế được mà liền khóc to lên.

Đây là lần thứ mấy nàng rơi lệ trước mặt người thân của mình? Nàng không nhớ được.

Chỉ muốn bản thân nhỏ bé lại để được mọi người an ủi, không phải gồng gánh bất kì điều gì.
Nàng đã quá ích kỉ, cho rằng bản thân nên bảo hộ họ, chỉ cần một mình nàng chịu đựng thôi.

Thế nhưng lại quên mất là đối với họ, nàng cũng vô cùng quan trọng, nên nàng đau, họ cũng đau.
Nàng không muốn trốn tránh nữa!
Kiếp trước hay kiếp này đều không quan trọng!
Không phải "Bạch Dạ" trước kia! Không phải Hắc Dạ công tử tàn nhẫn máu lạnh! Càng không phải là người tài giỏi hay cao siêu gì!
Nàng chỉ là Bạch Dạ, là gia đình của họ mà thôi!
Tất cả ôm chầm lấy nhau, hơi ấm tỏa ra khiến nàng cảm thấy ấm áp.

Chỉ muốn thời gian dừng ở khoảnh khắc này, mãi mãi!
Trong những ngày tháng tiếp theo, hầu như Bạch Dạ không ra khỏi phòng, vì cơ thể kháng thuốc, nên cơ thể dần chuyển xấu.

Ngay cả việc động tay chân cũng trở nên khó khăn.

Nhìn quanh căn phòng, mùi thuốc nồng nặc làm người ta khó chịu, ngoài ra còn có nhè nhẹ mùi máu tươi.


Bạch Dạ nằm trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì xung quanh bao bọc kín là bốn bức tường, nên chỉ có ánh sáng từ đây là duy nhất.

Chiếc bình hoa ở bên cạnh đã héo rũ tựa như nàng.

Thật ra trước đây nó là một đóa hoa xinh xắn mà Tiểu Lục mang tới cho nàng, nhưng vì tiếp xúc với mùi thuốc nặng mà trở nên như vậy.
Bạch Dạ năm nay đã 16 tuổi, sắp bước sang tuổi 17, là lúc mà người con gái ngập tràn mùi vị thanh xuân.

Nàng không ngoại lệ, từ một hài tử đã trổ mã thành một thiếu nữ yêu kiều nhưng gương mặt có chút nhợt nhạt, dù miệng vẫn cười nhưng không thấy được sắc xuân.

Nếu như so sánh với Thượng Quan Uyển Nhi-đệ nhất mỹ nữ đế quốc thì nàng trông còn xuất sắc hơn.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi