Bạch Dạ đi một vòng, phát hiện ra những người này thế mà lại không nhìn thấy nàng, thậm chí còn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Có mấy người ngồi ở gian hàng nước, nói chuyện rôm rả trông thập phần vui vẻ.
Người đàn ông phe phẩy quạt nói "Ông nghe tin đồn gì chưa?"
"Tin gì?"
"Mấy trưởng lão Bạch gia bị giết hết rồi!"
Một số người không tin hỏi "Làm sao thế được? Họ đều là những người có quyền có thế, đằng sau không biết là đã liên kết với những vị đại nhân nào, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?"
"Phải đó phải đó!"
Người đàn ông đó chắc nịch khẳng định "Tôi không có nói sai đâu, có người còn tận mắt chứng kiến cơ mà!"
Bạch gia?
Vậy nơi này chính là vùng đất mà nàng từng cai quản ở kiếp trước đây sao?
Họ nói gì? Đây là sự thật sao?
"Vậy rốt cuộc ai đã giết họ?"
Người đàn ông đó quay ngược quay xuôi, chắc chắn là không còn ai nghe lén nữa mới dám nhỏ giọng "Là Hoắc gia chủ!"
Hoắc gia chủ? Hoắc Kình Thiên?
"Sao lại có dính tới Hoắc gia ở vùng phía Tây thế?"
"Phải, xưa nay giữa chúng ta và họ đâu có mối liên hệ nào?"
Người đàn ông giải thích "Chắc mấy người không nhớ chứ vào 20 năm trước, cố gia chủ của chúng ta và cố gia chủ Hoắc gia đã có quen biết và cùng nhau làm ăn.
Hoắc gia còn hứa sẽ làm thông gia với Bạch gia lận đó!"
"Trôi qua bao nhiêu năm, sao giờ lại xuất hiện?"
Đột nhiên họ hoảng hốt "Không lẽ...là vì chuyện của tân gia chủ?"
"Sao có thể gọi như vậy? Cô ấy đã mất rồi!"
Tới đây bọn họ lộ ra vẻ mặt đau thương và tiếc nuối.
Bạch Dạ cũng chỉ có thể nở nụ cười buồn.
Phải rồi! Nàng còn nhớ rõ nàng được bổ nhiệm làm tân gia chủ chưa lâu thì đã bị mấy lão già tìm cách hãm hại, cuối cùng là chết dưới vách núi.
Người đàn ông kể "Tôi nghe nói, sau cái chết của tân gia chủ, Hoắc gia đã can thiệp vào, tìm ra bằng chứng phạm tội của đám trưởng lão rồi giết sạch."
"Tại sao Hoắc gia chủ phải làm điều đó? Chẳng lẽ có ẩn tình nào?"
"Không biết nữa, nhưng tôi đồng tình việc làm của Hoắc gia, dù sao tân gia chủ cũng quá tội nghiệp!"
Bạch Dạ không nghe nữa, nàng tìm đường trở về biệt phủ của mình.
Trên đường đi nàng không ngừng nghi hoặc.
Hoắc Kình Thiên! Hắn làm vậy là sao?
Tới đây nàng không tự chủ được mà nhớ lại một vài chuyện cũ.
Đúng như những người vừa nãy nói, Bạch gia và Hoắc gia từ trước đã quen biết, mà đồng dạng khi đó nàng còn rất nhỏ.
Bạch Dạ vẫn còn nhớ, lần đầu nàng nhìn thấy hắn tại biệt phủ Bạch gia, khi đó hai đứa mới có 5 tuổi.
Hoắc Kình Thiên là con trai duy nhất của Hoắc lão gia, mà nàng cũng là đứa con gái duy nhất của Bạch lão gia.
Vì từ nhỏ quen biết nên mối quan hệ giữa nàng và hắn cũng không hề tầm thường, thậm chí đến đối phương đang nghĩ gì đều có thể đoán ra.
Nhưng kể từ sau một lần giận dỗi, hai đứa cũng không còn nhìn mặt nhau, đó là trước khi nàng được bổ nhiệm làm gia chủ.
Tại sao hắn lại can thiệp vào?
Nàng rất cảm kích, nhưng mà...
Đang suy nghĩ vẩn vơ không hề nhận ra đã tới trước ngưỡng cửa biệt phủ.
Nhìn tòa biệt thự cao lớn kia, nó khiến Bạch Dạ nhớ lại nhiều ký ức, vui có, buồn có.
Không dám đẩy cửa bước vào.
Chần chừ một lúc, lại quyết định muốn rời đi.
Nhưng vừa quay ra sau đã va phải thân thể cao lớn của ai đó.
Bạch Dạ hơi ngẩn người, Hoắc Kình Thiên?
Kia dung mạo phảng phất thế gian đều phải thốt lên muốn chiêm ngưỡng, đôi mắt sắc lạnh không chứa nổi một tia thương cảm.
Hắn trông soái khí, lạnh lùng tựa như một vị tổng tài bá đạo trong phim truyền hình.
Ánh mắt hắn hơi chuyển động làm Bạch Dạ sợ hãi, giống như nhìn thấu được mọi thứ.
Hoắc Kình Thiên đứng đó một lúc rồi mới chậm rãi mở cửa đi vào.
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không nhìn thấy nàng.
Biệt thự rộng lớn nhưng bên trong không có lấy một bóng người, Bạch Dạ lẽo đẽo đi theo sau Hoắc Kình Thiên, thập phần lo nghĩ.
Tên này rốt cuộc làm gì?
Hoắc Kình Thiên đi vào một căn phòng, bên trong toàn là sách, có giường ngủ, có bàn làm việc, và cả bức tranh rất lớn treo giữa phòng.
Đây là phòng của nàng!
Nhưng hơi quái lạ, bởi phòng nàng trước kia đâu có treo bức ảnh nào?
Suốt mấy tiếng, hắn không nói gì, chỉ đi đi lại lại trong phòng nàng, rồi ngắm nghía bức tranh có hình nàng.
Đợi rất lâu, hắn mới cất giọng.
"Ngươi tàn nhẫn thật đấy, Tiểu Dạ!"
Hắn nói vậy là sao?
Giọng hắn rất trầm, nhưng tràn đầy sự yêu thương.
"Mấy lão già trong gia tộc, ta giúp ngươi, giết hết chúng rồi.
Sẽ không một ai, có thể uy hiếp đến ngươi được nữa."
Nhưng sau đó, hắn lại làm vẻ mặt khiến Bạch Dạ cũng không lường trước được.
"Nhưng cuối cùng, ngươi cũng không thể trở lại bên ta."
Gương mặt lạnh lùng đó lại có thể thương tâm đến vậy sao?
"Ngươi đã từng hứa, sẽ ở bên ta mãi mãi mà, đúng không? Sao ngươi lại không giữ lời?"