QUỶ CHỦ TRÁNH XA TA RA!


Nàng khóc!
Thượng Quan Uyển Nhi trở nên ngơ ngác, dáng vẻ khi khóc của ngươi, thì ra là như thế này sao?
Hai bàn tay của cô ấy đưa lên, dịu dàng chạm vào hai má của Bạch Dạ rồi nở một nụ cười buồn "Đừng khóc! Ta vẫn thích dáng vẻ lúc ngươi cười hơn."
Cô ấy nhìn Bạch Dạ, dường như trái tim cũng như co thắt lại, lấy hai ngón tay lau đi những giọt lệ đang rơi lã chã trên gương mặt nàng.
"Ta không hận ngươi! Trước giờ...chưa từng hận!" cô ấy cố nén lại dòng cảm xúc đang dâng trào, nói "Ta chỉ là hận chính mình, hận con tim không đủ mạnh mẽ để nói lời cay đắng với ngươi.

Ta đã luôn muốn hỏi rằng: rốt cuộc, ngươi có từng dành tình cảm cho ta không?"
Bạch Dạ đứng yên bất động, không biết nói gì.

Nhưng có lẽ, trong lòng nàng cũng đã có câu trả lời.

Nàng ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng nói "Xin lỗi!"
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ con mắt, bi thương hỏi "Vậy...trước giờ ngươi đối với ta...đều là giả dối hết sao?"

Nàng thật mạnh lắc đầu "Không phải! Muội khác với bọn họ.

Ta đối với muội, tất cả đều là thật.

Nhưng lại không thể đem lại hạnh phúc cho muội như một nam nhân thực sự, ta xin lỗi!"
Thì ra! Không phải là ta yêu đơn phương!
Mặc dù không phải tình cảm nam nữ, nhưng trong lòng người ấy, ta là khác biệt!
Nước mắt Thượng Quan Uyển Nhi như muốn trút hết bỏ tâm sự, từng hạt từng hạt trong như pha lê rơi xuống đôi gò má ửng hồng.

Cô thủ thỉ bên tai Bạch Dạ "Yêu ngươi, ta không hối hận! Ngươi ưu tú hơn bất kì người nào!"
Đây là lần đầu tiên, Bạch Dạ ôm lấy người mà bản thân chưa từng muốn làm tổn thương.

Bây giờ nàng mới phát hiện, Uyển nhi chưa bao giờ khác đi, bả vai muội ấy vẫn rất nhỏ, ở trong lòng ng.ực nàng, muội ấy trông thật nhu nhược.
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào lồng ng.ực Bạch Dạ, giống như đã từng rất nhiều lần ở trong mộng, cô ấy nhắm mắt lại, tham luyến cảm giác ấm áp mà xác định sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Bạch Dạ mở lời "Ta không muốn muội đi! Luôn mong muội sẽ luôn ở bên cạnh ta, được không?"
Lần này cô ấy không lưỡng lự nữa, trong lòng sớm đã có đáp án, giống như chỉ cần chờ đợi thời khác mà bật lên thành lời "Được!"
Tình cảm của họ dành cho đối phương, không phải là kiểu tình lữ, cũng không hẳn là tỷ muội, mà đó là một sự tín nhiệm vô hạn, khác biệt hoàn toàn so với những người khác.
Một lát sau, Thượng Quan Uyển Nhi đẩy nhẹ Bạch Dạ ra, lau đi nước mắt, miệng nở nụ cười như hoa như ngọc tươi sáng "Ta nghe nói ngươi sắp thành thân, là tỷ muội với ngươi, đương nhiên ta cũng chúc phúc.

Quá khứ, hãy để chúng ở đó đi, vì tương lại của chúng ta còn rất dài."
Bạch Dạ bất đắc dĩ cười, rõ ràng là muốn an ủi muội ấy, lại biến thành ngược lại.

Nhưng biết làm sao được, cô nương nhỏ trước mặt này chú định là người nàng phải bảo hộ.
Sau đó thấy muội ấy thở dài nói "Bạch Dạ, ta có thể xin ngươi một điều nữa được không?"

"Điều gì?"
"Tha thứ cho Hắc Tử!"
Nàng đáp "Hắc Tử, hắn có tội! Nhưng dù sao cũng là 1 trong những thuộc hạ chi nhất của ta, tội của hắn không quá lớn.

Nghe lời muội!"
Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ ôm chầm lấy Bạch Dạ "Thật tốt quá!"
Không biết từ chỗ nao Hắc Tử chui ra, quỳ rập xuống nói "Thuộc hạ cảm tạ chủ nhân!"
"Hắc Tử, ngẩng đầu lên!"
Hắn làm theo, ngước nhìn Bạch Dạ.
"Ngươi yêu Uyển nhi?"
"Thưa vâng!"
"Vậy ngươi có thể chăm sóc tốt muội ấy?"
"Thuộc hạ dù năng lực có hạn nhưng chỉ cần là nàng ấy thì có hi sinh tính mạng cũng cam lòng!"
Bạch Dạ bình tĩnh nói "Sai rồi! Tính mạng của ngươi là của muội ấy! Chỉ cần muội ấy bảo sống, ngươi phải sống; bảo chết, ngươi phải chết! Ngươi hiểu chứ? Bây giờ ta giao muội ấy cho ngươi, đừng để ta thấy Uyển Nhi rơi một giọt nước mắt nào!"
Hắc Tử vui mừng cảm động, dập đầu đáp "Thuộc hạ nghe theo chủ nhân!"
"Đứng lên đi! Nam nhi đứng trước nữ nhân mình yêu đừng tùy tiện dập đầu như vậy!"
"Hắc Tử!" Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên mở miệng.
"Chuyện gì?"

"Ngươi đồng ý lấy ta sao?" cô nhìn Hắc Tử.
Hắc Tử khó tin mở con mắt, đáy mắt hiện rõ vẻ vui mừng, giống như từng đợt sóng vỗ vào bờ, kéo lấy tay cô, kiên định nói "Lấy nàng, là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời ta!"
Thượng Quan Uyển Nhi và Hắc Tử được an bài, hầu hết mọi người ở Bạch gia đều rất hoan nghênh họ, đặc biệt là đám Hắc Linh cứ lôi Hắc Tử ra trò chuyện.
Bạch Trạch ngồi xuống cạnh nàng, đối với nàng hỏi "Suy nghĩ gì vậy?"
Bạch Dạ lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy thật vui! May là mọi người đều không bài xích Uyển nhi!"
"Bọn huynh đều biết, cô nương ấy vô tội! Cũng như thành viên trong gia đình chúng ta thôi!" Bạch Trạch cười nói.

Hắn ôm lấy bả vai của nàng, để nàng tựa đầu vào vai hắn, ôn tồn nói "Chỉ cần muội muốn điều gì, các huynh đều chấp nhận.

Bởi vì muội là báu vật của mọi người."
Bạch Dạ bật cười "Cảm ơn!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi