QUỶ CHỦ TRÁNH XA TA RA!


Tại lầu 3 Nghiên Hương Các, khắp nơi đều bố trí đẹp mắt, thân ảnh nhỏ xinh của Bạch Thiển trên chiếc ghế tựa, lười nhác gặm một miếng táo.

Mấy ngày nay, Bạch Thiển dành hầu hết thời gian để vui chơi, mệt lại vào phòng làm biếng.

“Tiểu thư” Tiểu Hương đột nhiên xuất hiện, đi tới Bạch Thiển trước mặt.

Bạch Thiển bừng tỉnh gian ngẩng đầu, tay vẫn cầm miếng táo lên ăn ngon miệng “Chuyện gì sao?”
“Tiểu thư, ngài quên sao? Mai là lễ mừng thọ của Hoàng đế, tiểu thư không định chuẩn bị đi?” Tiểu Hương nhắc nhở nàng.

Thật là mệt mỏi!
Bạch Thiển đương nhiên không quên.

Nàng liếc nhìn Tiểu Hương, rõ ràng là Nhị công chúa Nguyệt quốc lại cam tâm tình nguyện trở thành bà chủ Nghiên Hương Các, thành thuộc hạ của Tam ca.

Tiểu Hương gọi một tiếng khiến Bạch Thiển thoát khỏi trầm tư.


“Tiểu thư, quà mừng thọ…”
Nhưng chỉ thấy Bạch Thiển cười, đôi mắt híp lại, nụ cười yêu mị nói “Đương nhiên là đồ tốt một chút, chúng ta dù sao cũng là người của Nghiên Hương Các, lễ vật cũng nên hào phóng.”
“Vậy thì vẫn là [Bích Ngọc Châu] như cũ chứ tiểu thư?” Tiểu Hương đưa ra ý kiến.

“Cũng được”.

Tiểu Hương nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

Từ trước tới nay, nàng chưa từng được thấy gương mặt thật của các vị chủ nhân.

Nhưng nếu nhìn kĩ vào chiếc mặt nạ bạc thì có thể thấy một thứ gì đó như ánh sáng đỏ loé lên.

Chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng thấy đẹp.

“Vậy Hương nhi sẽ đi chuẩn bị”.

Tiểu Hương cúi đầu, tay ôm quyền đáp.

Tại hoàng cung Phong quốc, Hoàng đế đã cho gọi các quan cận thần tới và nói “Lễ mừng thọ của ta có cho mời một nhân vật rất quan trọng, đó là chủ nhân của Nghiên Hương Các và Hồng Lâu Các.

Chắc các khanh cũng biết hiện tại một nửa ngân khố của quốc gia đang nằm trong tay họ, nên tốt nhất đừng chọc giận cũng như làm tổn hại tới họ.

Thế lực đằng sau họ rất lớn, nếu các ngươi làm gì khiến họ phật lòng thì đến ta cũng không thể cứu nổi, vì vậy hãy an phận.”
“Tuân chỉ”.

Các quan quỳ rạp xuống đất hô.

Ra đến ngưỡng cửa, Lục Thái Sĩ bước đến gần Nhan Thừa tướng và hỏi “Thừa tướng, ngài có biết đến Nghiên Hương Các?”
Nhan Bác chỉ lạnh lùng trả lời một câu “Đương nhiên, không phải nơi đó lúc nào cũng gây khó dễ cho Phong quốc chúng ta sao?”

“Hầy, cũng đúng, chủ nhân của Nghiên Hương Các chắc cũng không phải là dạng dễ chọc.

Nếu không… mà thôi”.

Lục Thái sĩ thở dài, để lại một câu như vậy rồi rời đi.

Chỉ có Nhan Bác đứng lại đó.

Hắn biết rằng có liên quan đến mình nên mới nói vậy.

Vụ việc Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ làm ầm ĩ trước cửa Nghiên Hương Các đã đồn đi khắp nơi.

Đến tai hắn khiến hắn mất hết mặt mũi.

Từ sau đó hắn đã cấm Nhan Vũ Thi bước chân ra khỏi cửa, Thẩm thị (nương Nhan Vũ Thi) cũng đã cầu hắn xin tha cho nữ nhi.

Cứ nghĩ việc này sẽ trôi qua êm đẹp nhưng không ngờ Hoàng thượng lại cho mời họ trong lễ mừng thọ của người.

Đến rồi, Hoàng đế lễ mừng thọ, Bạch Thiển lúc đầu cũng chỉ có ý định mang theo Tiểu Bạch, chính là Tiểu Hương lại muốn đi cùng nên nàng cũng chẳng còn cách nào khác.

Nghiên Hương Các xe ngựa, ở cửa thành cùng Tam hoàng tử xe ngựa gặp phải.


Thủ vệ ngồi ở xe ngựa ngoại, mắt lạnh nhìn song song đi trước xa hoa xe ngựa.

Tam hoàng tử xe ngựa hết sức xa hoa, xung quanh bao bọc nào là vàng rồi ngọc quý.

Nhưng Bạch Thiển lại không hề yếu thế, thậm chí là còn lộng lẫy hơn.

Tam hoàng tử Phong Tử Mặc vén màn nhìn ra chiếc xe ngựa xa hoa hơn mình, đang suy nghĩ xem rốt cuộc đó là của ai thì bất ngờ bị vấp phải một viên đá to khiến chiếc xe ngã xuống.

Bạch Thiển ngồi trong xe ngựa của mình không nhịn được cười phá lên.

Tiểu Hương cũng không nhịn được cười, nhìn về phía Bạch Thiển nói “Tiểu thư, là người làm đúng chứ?”
“Ta chẳng qua là kêu thủ vệ ném ở đó một viên đá, cũng đáng đời hắn.

Nhìn mặt hắn tức giận mà ta thoả mãn.” Bạch Thiển trẻ con nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi