QUÝ CÔ KHÓ GẦN

“Không, đừng tới đây …!”

Một khởi đầu mới khác sau khi chết.

Lần đầu tiên trong đời tôi hít một hơi thật sâu.

Hương thơm hỗn hợp của mùa xuân, trà và hương cỏ nhẹ nhàng nhanh chóng tràn vào mũi tôi. Cùng lúc đó, một giọng nói hoảng sợ hét lên đập vào tai tôi.

À, tôi nhớ rõ điều này. Đã đến lúc điều đó xảy ra một lần nữa.

Thứ đâm vào tai tôi vừa rồi là tiếng kêu của Ricardo, tôi đã nghe nó bảy lần rồi.

Khi tôi mở mắt ra, tôi sẽ thấy một con thú cảnh đang lao tới, đe dọa ăn tươi nuốt sống tôi và Gabrielle.

Tôi cũng chả cần phải chuẩn bị tâm lý vì tôi đã trải qua tình huống này nhiều lần rồi.

Từ từ nâng mí mắt lên.

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, ánh nắng chói chang thu vào tầm nhìn của tôi.

– Grrr, grrr ……!

Những gì tôi nhìn thấy tiếp theo là một con quái vật màu trắng khổng lồ, to như một ngôi nhà, đang chạy về phía chúng tôi. Đúng như những gì tôi nghĩ.

Tôi thấy Ricardo đang chạy đến từ một nơi không xa.

Tôi nhớ cảnh này rất rõ ràng và sống động.

Khi anh ta chạy tới, mái tóc đỏ như lướt qua tôi, anh ta đang đưa tay ra.

Nhưng bàn tay ấy lại nắm lấy Gabrielle, người đang đứng bên cạnh tôi.

Không chút suy nghĩ, Ricardo ôm lấy Gabrielle như để bảo vệ cô ấy và nhanh chóng tránh xa tôi.

– GÀO……!

Tôi bị bỏ lại một mình trước con thú dữ.

Nó mở miệng và tôi đang trở thành mục tiêu của nó.

Những chiếc răng nanh sắc nhọn lao về phía tôi như thể nó sẽ xuyên qua tôi ngay lập tức.

Nhưng tôi chỉ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mà không rời mắt.

Tôi thà chết ngay lúc này, nhưng đó không phải là số phận của tôi.

Vụtttttt!

Ở tình huống tưởng chừng như vô vọng đó, một năng lượng nhẹ nhàng bao quanh cơ thể tôi.

Mùi hương của hoa xộc vào mũi tôi thật ngọt ngào, và nó trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đây.

Những bông hồng mọc từ dưới chân tôi lập tức lan rộng ra xa.

Khi những dây leo dài ra, những cánh hoa hồng rải rác trong không khí một cách dễ chịu, như thể chúng đang che khuất tầm nhìn của tôi.

Những dây leo có gai mọc ra từ tôi đang quấn lấy nhau.

Bốn dòng máu đặc biệt được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác tượng trưng cho bốn mùa.

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình có sức mạnh này là khi tôi đang cố gắng cứu mình khỏi một tình huống nguy hiểm.

“Cái gì…?”

Một giọng nói trầm thấp, run rẩy truyền vào tai tôi từ đằng sau lưng.

Tôi quay đầu về hướng phát ra tiếng nói. Ở đó, tôi nhìn thấy hai bóng người đang ngồi trên bãi cỏ xanh.

Ricardo, người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, và một cô gái tóc vàng, người run rẩy đáng thương trong vòng tay anh.

Đó là Ricardo và em gái kế của chúng tôi, Gabrielle.

Có lẽ rất sốc khi phải đối mặt với một con quái vật, Gabrielle đang nắm lấy cánh tay của Ricardo với khuôn mặt tái nhợt và hoảng sợ.

Nếu người ngoài nhìn vào họ có lẽ sẽ không thể xác định được đâu mới là anh em ruột thịt, một bên là tôi đang đứng trơ trọi giữa sân, bên còn lại là Ricardo đang ôm ấp bảo vệ Gabrielle. 

Thật nực cười!

Những cây dây leo xung quanh cao đến đầu tôi, trên đó mọc ra rất nhiều hoa hồng đang nở rộ. 

“Hilise, làm thế nào mà em… Làm thế nào em có thể sử dụng ‘Khai hoa’ …”

Ricardo có vẻ vô cùng ngạc nhiên về những gì anh ta đang thấy.

Chính là nó!

Quyền lực của bốn gia tộc tối cao đến từ dòng máu đặc biệt đang chảy trong người họ, bao gồm cả gia tộc ‘Inoaden’ hay ‘Mùa Xuân’, chỉ được thừa hưởng bởi những người thừa kế. Vì vậy, họ là những người duy nhất có thể sử dụng năng lực này.

Cho đến nay, mọi người đều tin chắc rằng Ricardo chứ không phải tôi, người sẽ sớm đánh thức sức mạnh của mình vì anh ta là người kế vị mà Cha đã chọn.

“Anh quả đúng là đồ rác rưởi.”

Tôi nhìn Ricardo đang ngạc nhiên và mở miệng nói.

“Nếu anh còn có suy nghĩ thì sao không nói điều gì khác đi!”

Anh ta dường như không hiểu ý tôi.

Những dây leo và bông hoa mọc ra từ tôi đã đánh bại con quái vật, nó đang khuỵu xuống sau lưng tôi.

Ricardo, người ngồi giữa tất cả những thứ này trong khi nhìn tôi với đôi mắt run rẩy. 

Sắc mặt anh ta dần trắng bệch. 

Đôi mắt của Ricardo lướt qua tôi và rơi vào Gabrielle.

“Anh ơi …em sợ.”

Đôi mắt to tròn của Gabrielle đang ngấn lệ.

Một giọt nước mắt trong như thủy tinh rơi xuống ngay lúc mắt cô chạm vào Ricardo.

Trông cô ấy đáng thương đến nỗi nếu ai đó nhìn thấy cô ấy, họ sẽ không thể chịu đựng được nếu không an ủi cô ấy.

Ricardo lẽ ra sẽ lau nước mắt cho cô vào những lúc khác, nhưng lúc này đây, anh vẫn bị đóng băng như thể thời gian đã ngừng trôi đối với anh.

Việc anh ta bỏ rơi tôi và chỉ cứu Gabrielle dường như là một cú sốc lớn đối với anh ta.

Hành động vừa rồi của Ricardo được thực hiện một cách vô tình, vì vậy nó cho thấy điều gì thực sự quan trọng hơn đối với anh trong trái tim anh.

Hơn nữa, con quái thú vừa rồi là một món quà của Gabrielle vòi vĩnh từ Cha.

Nguyên nhân là do việc nuôi quái vật đột biến cảnh đang trở thành trào lưu trong giới quý tộc hiện nay. 

Bên cạnh đó, Ricardo đã đưa con thú chưa được thuần hóa ra ngoài trong giờ uống trà chỉ vì Gabrielle muốn tận mắt thấy nó. 

Tôi không quan tâm con quái thú làm như nào mà có thể cắn đứt dây xích và lao ra tấn công người nhưng chung quy lại thì nó là lỗi của Gabrielle.

Và sự cố vừa rồi có thể tước đi mạng sống của tôi.

Ricardo, người lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta biểu hiện sự khó tả và liên tục cắn môi. 

Nhưng Ricardo không thể lừa tôi dễ dàng.

Tôi không có ý định chờ đợi những gì anh ta định nói. 

Trong kiếp trước, tôi đã cố gắng che giấu cảm xúc cay đắng của mình và cố gượng cười khi nói: ‘Không sao đâu’.

Cũng có lúc tôi quá sức chịu đựng mà thú nhận tất cả cảm xúc của bản thân, cho rằng anh ta quá khắt khe và lạnh lùng với tôi. 

Nhưng bây giờ, tôi biết tất cả đều vô ích.

“Được rồi. Tôi không muốn nghe anh bào chữa cho việc này đâu. “

Sau khi nói những gì tôi muốn nói, tôi lướt qua anh ta một cách lạnh lùng. 

“Với cả, tôi biết anh là kẻ như nào ngay từ đầu rồi, tên rác rưởi.”

Gương mặt của Ricardo một lần nữa trở nên khó tả.

Nhưng khuôn mặt đó khác với khuôn mặt lúc nãy của anh.

Bây giờ, anh ấy dường như đã nhận thấy rằng thái độ của tôi đối với anh ấy đã thay đổi rất nhiều. 

Gabrielle, người đang khóc nức nở bên cạnh anh, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Tránh ra.”

Sau đó, tôi đi ngang qua hai đống rác trong hình hài con người.

Những người hầu nhìn thấy náo loạn ở sân vườn đã lập tức chạy đến chỗ chúng tôi. Ngay cả khi tôi quay lưng lại, tôi có thể cảm thấy hai cặp mắt bối rối đang nhìn theo tôi.

Nhẹ nhàng.

Với mỗi bước chân của tôi, những bông hồng đỏ nhạt sẽ nở rộ và tỏa hương thơm ngát. Nó giống màu tóc hiện tại của tôi.

Mặt khác, phần cuối mái tóc dài của tôi cũng đang chuyển dần sang màu đỏ đậm hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi