QUỸ ĐẠO ĐƠN PHƯƠNG

Ngày 16 tháng giêng âm lịch, trường trung học 1 Thẩm Thành khai giảng.

Thư Niệm được phân vào lớp xã hội 1.

Từ hôm nay, các lớp từ 1 đến 4 thuộc ban xã hội của khối, các lớp bắt đầu từ lớp 5 trở về sau là lớp tự nhiên.

Tống Kỳ Thanh học lớp khoa học 10/13.

Họ học cùng một khu nhưng không cùng chung một tầng.

Thư Niệm học ở lầu ba còn Tống Kỳ Thanh học dưới lầu một.

Có điều, vì lớp học của Thư Niệm nằm cạnh cầu thang cánh tây của khu, lớp Tống Kỳ Thanh cũng nằm cạnh cầu thang ở cánh tây, thế nên tuy khác tầng học nhưng ngày nào Thư Niệm lên lớp cũng sẽ đi ngang qua lớp Tống Kỳ Thanh rồi mới lên cầu thang vào lớp được.

Lớp 10/1 có 46 bạn, thành tích Thư Niệm xếp thứ 8.

Nên số thứ tự trong lớp của cô cũng là 8.

Bạn cùng bàn mới của Thư Niệm là một cô gái cởi mở thích tán chuyện, vừa ôm sách đến đã chủ động làm quen: “Chào cậu, tớ là Vương Tư Thiến, chuyển từ 10/6 cũ sang. Cậu thì sao?”

Thư Niệm xấu hổ cười cười, nhẹ giọng đáp: “Chào cậu, tớ là Thư Niệm, lớp cũ của tớ là 10/10.”

Mắt Vương Tư Thiến tức thì sáng rỡ lên, “10/10 á? Cậu học cùng lớp với Tống Kỳ Thanh?”

Thư Niệm chơp chớp mắt, gật đầu xem như trả lời.

Trực giác bảo cô biết bạn nữ này thích Tống Kỳ Thanh.

Vương Tư Thiến cười nói: “Ghen tị thật, tớ muốn học chung lớp với cậu ấy lắm mà chả có cơ hội gì.”

Sau đó cô nàng lại lẩm bẩm tự an ủi mình: “Mà cấp hai tớ học chung lớp với cậu ấy, cũng không phải ghen tị làm gì.”

Đến lượt Thư Niệm thoáng ngạc nhiên: “Cậu học chung cấp hai với cậu ấy à?”

“Thì,” Vương Tư Thiến cười nói: “Lúc đó mẹ tớ có mở lớp luyện thi môn tiếng Anh, cậu ấy cũng đến học.”

“À quên nói cậu biết, mẹ tớ là giáo viên tiếng Anh lớp cũ của cậu đó.”

Thư Niệm từng nghe nói con gái cô dạy Anh cũng trạc tuổi mình, thành tích học tập cũng khá tốt, không ngờ giờ lại trùng hợp ngồi cùng chỗ học cùng lớp với con gái cô ấy.

Vương Tư Thiến tò mò hỏi Thư Niệm: “Thư Niệm, sao cậu chọn xã hội vậy?”

Thư Niệm thành thật đáp: “Tớ học vật lý tệ lắm, còn hay dưới trung bình, hóa học với sinh vật cũng học được thôi, so ra, tớ giỏi văn sử địa hơn nhiều.”

Vương Tư Thiến cười hì hì, “Tớ cũng thế.”

“Tống Kỳ Thanh học giỏi hóa sinh cực kỳ, còn đạt điểm tuyệt đối vật lý.” Cô nàng bĩu môi tỏ vẻ hâm mộ lắm: “Tớ không biết cậu ấy ăn gì mà giỏi vậy nữa, môn lý khó còn hơn lên trời mà còn thi được điểm tối đa.”

Thư Niệm mỉm cười, không nói gì thêm.

Từ hôm nay trở đi, Thư Niệm một mình đến căn tin trường ăn trưa.

Vì Tư Ngưng học khoa học tự nhiên nên hai người các cô không thể cùng đi chơi, cùng đi ăn hay cùng đi vệ sinh chung như trước nữa.

Vương Tư Thiến thì không ăn ở căn tin trường, khu dân cư cạnh trường là khu của giáo viên công chức, nhà cô nàng ngay đó nên trưa có thể đi bộ về ăn trưa, ngủ nghỉ gì đó.

Thỉnh thoảng Thư Niệm mới tình cờ gặp Tống Kỳ Thanh trong khuôn viên trường.

Có khi là đang lấy cơm đến bàn ăn, nhìn thấy cậu phía đằng xa đang nói cười rôm rả với bạn bè.

Có khi là lúc đi ngang qua lớp học cậu, tình cờ bắt gặp cậu đang ngồi trên chiếc ghế kê chắn cửa sau, cúi đầu mải chơi điện thoại.

Cũng có khi, nhìn thấy cậu đạp xe rời khỏi trường sau giờ tan học.

Mà họ cũng chẳng nói gì với nhau cả, thậm chí đến cả chào cũng không.

Thời tiết dần ấm hơn, hôm hạ chí xuân đến, đồng phục đi học của Thư Niệm đổi từ kiểu áo lông mùa đông dài tay sang kiểu ngắn tay khá thoáng.

Vì đã chia ra ban xã hội tự nhiên, điểm môn lý hóa sinh không còn tính vào điểm tổng của lớp xã hội nữa nên thành tích Thư Niệm lại bắt đầu thong thả tiến lên.

Ngoài ra, cô vẫn luôn tận dụng thời gian sau giờ học chính để tự học nên đến kỳ thi cuối học kỳ hè này, Thư Niệm vững chân ở hạng 3 lớp.

Trong kỳ nghỉ hè của năm đầu trung học, Thư Niệm trở về sống ở thôn.

Ở Giang Lĩnh trọn mùa hè.

Đa phần cô dành thời gian để đọc sách luyện đề gì đó, đương nhiên cũng có ra ngoài với Giang Điềm vài ba lần.

Giang Điềm sẽ gọi thêm Trương Bằng Sơn và Dương Hàm, bốn người họ chạy đi chơi Trốn Thoát Khỏi Mật Thất, ăn kem cùng nhau, xem phim cùng nhau và cũng cùng nhau đi trên những con đường nhựa mới toanh nơi phố huyện sầm uất.

Thư Niệm không chỉ thêm QQ với Trương Bằng Sơn mà còn trao đổi số QQ với Dương Hàm, có điều hai người chưa từng nói chuyện riêng với nhau bao giờ, là kiểu thêm bạn cho có rồi thôi.

Vào lúc chạng vạng tối khi kỳ nghỉ hè gần kết thúc, Thư Niệm ngồi trong sân, đặt một quyển sách trên đùi.

Đại Bạch vươn người nằm nhoài bên chân cô say sưa ngủ.

Thư Niệm đã cúi đầu nhìn sách hồi lâu, cổ hơi mỏi nên bèn ngẩng đầu lên, nhìn về phía vòm trời xa xa.

Qua bức tường thâm thấp bao quanh sân, cô nhìn thấy vầng sáng chan hòa buổi tịch dương.

Thư Niệm chợt nhớ đến Tống Kỳ Thanh.

Nhớ đến chàng thiếu niên đua xe đạp với bè bạn ngược chiều với ánh hoàng hôn.

Nhớ đến chàng thiếu niên ngủ gục trên chiếc bàn học kê cạnh mình.

Nhớ đến, chàng thiếu niên ôm đàn ghi-ta ngồi trên tảng đá hát tình ca tiếng Anh.

Những hình ảnh ấy cũng ngời rạng như ánh mặt trời.

Nhưng ánh mặt trời ấy còn chẳng thể rực rỡ bằng cậu nữa. 

Cô nghe nói điểm tổng của cậu vẫn hạng nhất ban khoa học tự nhiên.

Thư Niệm rất muốn giành được hạng nhất ban xã hội.

Để sau này nếu có ai nhắc tới cậu bạn Tống Kỳ Thanh đạt hạng nhất ban tự nhiên thì có khi sẽ thắc mắc hỏi hạng nhất ban xã hội là ai.

Nếu cô có cơ may đứng đầu ban xã hội thì ắt hẳn sẽ có cơ hội được nhắc đến cùng với cậu ấy nhỉ.

Cũng không biết suốt từ thứ ba đến thứ sau kỳ nghỉ đông lẫn kỳ nghỉ hè cậu có đến thư viện tỉnh không nữa.

Thư Niệm nghĩ vu vơ như thế một hồi rồi cúi đầu tiếp tục giở sách đọc.



Vào cuối kỳ nghỉ hè, Thư Niệm trở lại trường học.

Vì phân ban sớm nên hai năm rưỡi kế tiếp trường sẽ không chia lại nữa.

Từ lúc phân ban đến khi tốt nghiệp trung học Thư Niệm vẫn luôn học lớp 1 ban xã hội.

Chỉ có số thứ tự là thay đổi.

Kỳ thi cuối học kỳ sau Thư Niệm xếp thứ 2 trong lớp nên số thứ tự đổi từ 8 thành 2.

Hôm 21 tháng 9 là sinh nhật Thư Niệm.

Nhưng cũng không khác ngày thường là mấy, nhất là lúc còn ở quê, mỗi năm cứ đến hôm sinh nhật là bà nội sẽ làm món sủi cảo nhân thì là và trứng khoái khẩu của cô.

Từ khi chuyển lên Thẩm Thành cô không còn ăn mừng sinh nhật nữa, vì cha thì không nhớ còn mẹ kế thì không biết sinh nhật cô nhằm ngày mấy.

Thật ra năm ngoái bà nội có hỏi Thư Niệm xem cha cô với mẹ kế có tổ chức sinh nhật cho cô không.

Cô nói dối là có, còn nói với bà mình có ăn cả bánh kem.

Nhưng sự thật thì không có gì cả.

Thư Niệm không định nói với cha và mẹ kế chuyện sinh nhật mình sắp đến.

Chủ yếu là vì cô gái nhỏ hơi kiêu kỳ, cũng thật tình cảm thấy không cần thiết mấy.

Đến giờ ra chơi ban chiều, Thư Niệm mỏi mắt vì làm bài nhiều nên quay đầu ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ lớp thư giãn.

Thế mà nào ngờ vừa khéo nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang đi bên ngoài chung với mấy cậu con trai khác.

Cậu mặc đồng phục đơn giản, một bên vai đeo cặp sách màu đen, bóng lưng cao gầy đường hoàng.

Bấy giờ Vương Tư Thiến đã không còn ngồi cạnh Thư Niệm nữa mà là ngồi bàn trước.

Hơn nữa bàn hai người bọn cô đều đặt cạnh cửa sổ phía sau lớp.

Vương Tư Thiến vừa đi vệ sinh về bèn nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang đi bộ ra khỏi trường.

Cô nàng bèn mạnh dạn đẩy mở cửa sổ, gọi to xuống dưới: “Tống Kỳ Thanh!”

Tống Kỳ Thanh nghe thấy có người gọi mình thì xoay người lại theo phản xạ.

Hình như Vương Tư Thiến biết cậu đi đâu nên cười vẫy tay với người ta rồi nói: “Thi tốt nhé!!!”

Tống Kỳ Thanh nhìn qua bên này rồi chợt nhoẻn môi cười.

Cậu vừa nhìn xoay người nhìn lên phía cửa sổ lớp, Thư Niệm đã mất tự nhiên hẳn lên.

Cảm giác mất tự nhiên xen lẫn căng thẳng này vọt l3n đỉnh điểm là khi cậu nở nụ cười tươi, cô tức thì rụt cánh tay đang chống cằm của mình lại rồi cúi gằm đầu xuống.

Thư Niệm ngồi ngay ngắn rồi cầm bút, tiếp tục cúi đầu đọc sách làm đề.

Nhưng nụ cười bất chợt ban nãy của cậu lại không ngừng chiếm lĩnh tâm trí cô.

Đây là lần đầu tiên Thư Niệm nhìn thấy Tống Kỳ Thanh cười tươi như thế với một cô gái.

Mà cô gái làm cậu cười, nào phải là cô.

Hết 12.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi