Edit: Sahara
"Hữm?"
Đột nhiên Vân Lạc Phong cảm thấy ảo cảnh hơi biến động một chút, ấn đường liền nhíu chặt: "Ta nhớ rõ là thời gian thi đấu còn nửa nén nhang nữa mới hết kia mà, tại sao ta lại có cảm giác ảo cảnh đang muốn đóng lại?"
Lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong liền cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ kéo cô ra ngoài, đợi sau khi cô hồi thần lại thì bản thân đã ở bên ngoài ảo cảnh, đang đứng giữa trung tâm hội trường.
Mà lúc này, những thí sinh dự thi của các quốc gia khác cũng đã đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, trong mắt còn có chút mê mang.
Tựa hồ không rõ, tại sao trận đấu lại kết thúc trước thời gian thi đấu?
Ngay khi đám người Vân Lạc Phong vừa xuất hiện, thì những con số do ảo cảnh tạo thành liền biến mất, cho nên tất cả thí sinh đều không biết được xếp hạng của quốc gia mình.
"Vân cô nương!"
Thanh Mộc cười ha hả, đi về phía Vân Lạc Phong: "Trong bảy ngày qua cô cảm thấy như thế nào?"
Vân Lạc Phong khiêm tốn mỉm cười: "Cũng được, hy vọng xếp hạng của ta không quá kém!"
Lời này vừa rơi xuống, những thiên tài của chư quốc vốn đang nói giỡn cùng với mọi người, nháy mắt đều đem tầm mắt của bọn họ dời đến trên người Vân Lạc Phong, trong cái nhìn của bọn họ còn chứa đầy sự cổ quái.
Tâm Vân Lạc Phong bỗng thấy lộp bộp một chút.
Chẳng lẽ xếp hạng của cô thấp lắm sao?
Cho dù có đến sáu ngày mình không xuất thủ, nhưng chắc cũng không thấp đến mức như vậy chứ?
Huống chi, quy tắc của vòng loại là chỉ cần đạt hơn năm trăm điểm, liền có thể tiến vào bán kết! Dựa theo số linh thú mà cô giết thì cũng đã sớm hơn con số này rồi, cho nên chắc là không có khả năng bị đào thải.
Khóe miệng Thanh Mộc khẽ run run một chút.
Hy vọng không quá thấp? Ý là, nha đầu này cho rằng xếp hạng của họ sẽ rất thấp phải không?
Thành tích này của Thiên Vân Quốc mà còn gọi là thấp, vậy thì kêu những thiên tài của các quốc gia khác làm sao mà sống đây?
Những thiên tài tham gia thi đấu còn chưa biết là có chuyện gì, muốn thỉnh giáo với các thiên tài khác trong quốc gia của mình, tuy nhiên, tất cả mọi người đều lựa chọn im miệng, chờ đợi Thiên Hồi Đế Quốc công bố kết quả.
Thế cho nên những người đó vẫn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì?
"An Lan, lần tỷ thí này, khẳng định là Vô Song Đế Quốc của huynh lại được hạng nhất rồi, xin chúc mừng!"
Một nam tử trẻ tuổi trong các thí sinh thi đấu không có để ý đến hội trường ồn ào, cất bước đi đến bên cạnh nam tử có diện mạo thanh tú được gọi là An Lan, mỉm cười mà nói.
Khuôn mặt thanh tú của An Lan cũng nở nụ cười: "Như nhau, như nhau! Địa vị của Lưu Nguyệt Đế Quốc cũng không có người nào có thể lay động!"
"Ha ha, nói cũng phải, lần tỷ thí này, ba hạng đầu nói không chừng cũng vẫn là do chúng ta bao hết, bất qua, Vô Song Đế Quốc của các người là mục tiêu của ta, rồi cũng có một ngày ta vượt qua được huynh!"
"Được! Ta chờ huynh tới vượt qua ta!"
Người trẻ tuổi của hai đế quốc tương ngộ, không có cái cảnh tranh phong như trong tưởng tượng của mọi người, tuy nhiên, ý chí chiến đấu thì vẫn dâng trào.
Chỉ là....
Những người biết rõ về thứ tự của bảng xếp hạng, sau khi nghe xong cuộc trò chuyện của hai thiên tài trẻ tuổi kia, lại không có đón ý hùa theo nịnh bợ như trong quá khứ, ngược lại còn dùng một ánh mắt cổ quái mà nhìn hai người kia.
Ánh mắt này làm cho người của hai đại đế quốc đều sửng sốt, không rõ là có ý gì.
"Khụ khụ!" Lý tướng quân đằng hắng lấy giọng, nhìn mọi người bằng ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: "Nếu các người đều đã ra đông đủ hết cả rồi, vậy ta sẽ công bố tên của vài quốc gia đứng hạng đầu!"
Các thí sinh của tam đại đế quốc đều mang theo nụ cười tươi đầy đắc ý, trong suy nghĩ của bọn họ, ba hạng đầu đã bị bọn họ bao hết rồi.
"Hạng thứ ba..... Lưu Nguyệt Đế Quốc!"
Nụ cười tươi đầy đắc ý trên mặt của các thí sinh Lưu Nguyệt Đế Quốc ngay lập tức liền biến mất, hai mắt mở to đầy kinh ngạc mà nhìn Lý tướng quân.
"Hạng ba? Lưu Nguyệt Đế Quốc chúng ta vậy mà lại xếp hạng thứ ba? Vậy hạng hai là ai? Thiên Hồi Đế Quốc hả?"
"Mẹ kiếp! Không ngờ lần này Thiên Hồi Đế Quốc lại vượt mặt của Lưu Nguyệt Đế Quốc chúng ta, thật sự là đã xem thường họ mà!"
Hay.........