QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

______

"Có!"

Vân Lạc Phong nghiêm túc gật đầu, đưa tay chỉ về phía nam nhân yêu diễm đứng bên cạnh: "Hắn!"

Nam nhân bỗng dưng như bị một cái gì đó nghẹn trong cổ họng, cả khuôn mặt yêu diễm vô cùng khó coi mà quay phắt lại nhìn Vân Lạc Phong.

Nha đầu này muốn để cho mình gánh tội thay?

"Tiểu nữ tử, hai chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, ngươi đừng có vu khống  ta!"

Tuy rằng hắn muốn bóp chết Lâm U cũng đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng điều này không có nghĩa là.... Hắn đồng ý gánh tội thay cho người khác.

"Ta mặc kệ hai người các ngươi là ai hãm hại ai, ta cũng sẽ cho hai người các ngươi biết được sự lợi hại của ta!" trong mắt Lâm U chợt lóe lên sự ngoan độc, lão ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Mắt phượng của nam nhân yêu diễm dần dần trầm xuống, hắn sống nhiều năm như vậy rồi, còn chưa từng bị người nào uy hiếp thế này đâu.

"Sự lợi hại của ngươi? Bổn tọa cũng muốn được mở mang tầm mắt một chút!" nam nhân mở miệng vừa cười vừa nói, nụ cười này phá lệ âm trầm: "Nếu ngươi thật sự có cái bản lĩnh đó, thì cứ mang ra đây cho bổn tọa xem thử!"

Nam nhân chậm rãi tiến gần về phía Lâm U.

Khí thế trên người hắn cũng theo đó mà khuếch tán ra, tựa như muốn che trời lấp đất.

Dưới khí thế trùng dương đại hải của nam nhân, Lâm U liền giống như một con thuyền nhỏ, chỉ cần một cơn sóng nhỏ ập tới, cũng đủ làm lão ta toàn quân bị diệt.

"Ngươi...." Lâm U sợ đến mức khuôn mặt già tái nhợt, liên tục lui về sau: "Ngươi uy hiếp ta?"

"Không phải uy hiếp! Mà là cảnh cáo!" nam nhân cuồng quyến cười: "Cút ngay cho bổn tọa! Nếu không, bổn tọa lập tức khiến ngươi đầu rơi máu chảy tại nơi này!"

Lâm U đã sợ đến mức tè ra quần, không đợi nam nhân mở miệng lần thứ hai thì lão ta đã vừa té ngã vừa chạy biến khỏi đây.

Chờ đến khi Lâm U chạy xa nam nhân yêu diễm hơn trăm  thướt, lão ta mới có cảm giác như vừa nhặt được cái mạng trở về.

"Chỉ là một con ruồi, thiếu chút nữa đã làm bẩn y phục của bổn tọa!"

Nam nhân nâng ngón tay thon dài của mình lên, búng búng vạt áo trước ngực, hai mày nhíu chặt cho thấy thái độ  chán ghét cùng cực của hắn đối với Lâm U.

Hành động này của hắn, giống như là nơi nào mà Lâm U đứng thì nơi đó đều có đầy vi khuẩn dơ bẩn vậy.

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nhìn nam nhân yêu diễm trước mặt.

Một lúc lâu sau nam nhân mới chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt khẽ ngẩng cao chứa đầy sự cuồng quyến khí phách: "Tên của ta, Cửu Thiên!" (*Sa: không thể không nói, tác giả cực kỳ thích chữ Thiên!)

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt: "Ta thì không cần giới thiệu, tin rằng ngươi đã sớm biết ta là ai rồi!"

Từ sau khi nam nhân này suy đoán số Tầm Kim Thử kia là của Vân Lạc Phong cô, thì cô hoàn toàn khẳng định, người nam nhân này chắc chắn là đã sớm biết rõ thân phận của cô rồi.

Chỉ có một số người đặc biệt ở Vô Tận Thành mới biết được điều này mà thôi.

Cho dù là Lâm U từng bị cô đuổi khỏi Y Tháp, cũng không hề biết được trong tay cô đang nắm những lá bài nào.

Nam nhân nở nụ cười.

Hắn cười rất đẹp, cho dù có nói là khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh thì cũng không hề quá một chút nào.

"Vân Lạc Phong, tháp chủ Y Tháp, người nắm quyền đương nhiệm của Vô Tận Thành, một tiểu nữ tử còn chưa đầy hai mươi tuổi!" khóe môi Cơ Cửu Thiên lại lần nữa gợi lên độ cong yêu diễm: "Quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt, bổn tọa thật không ngờ, ngươi đúng là vô sỉ y như trong lời đồn!"

Vân Lạc Phong cười tủm tỉm: "Như nhau như nhau, ta dù vô sỉ, nhưng cũng không sánh được với ngươi. Nếu như không phải trong lúc vô tình, ngươi để lộ ra việc đã sớm biết đến ta, thì ta còn không biết là ngươi dự định sẽ che giấu đến khi nào?"

"Ha ha!" Cơ Cửu Thiên cười lớn hai tiếng: "Thú vị! Rất lâu rồi chưa từng có người nào có thể khơi dậy sự hứng thú của bổn tọa lớn như thế!"

Quả không hổ là người thừa kế của tên kia....

"Vân Lạc Phong, trong cuộc đời của Cơ Cửu Thiên ta, người có thể làm ra bội phục không nhiều lắm, ngươi xem như là người thứ hai!" hắn cong môi cười: "Vì thế, người bằng hữu như ngươi, bổn tọa định chắc rồi!"

Người đầu tiên khiến hắn bội phục, hiển nhiên không ai khác ngoài vị cường giả ở hơn vạn năm trước, y thần Tuyệt Thiên!

Người đã từng đứng trên đỉnh cao của phiếm đại lục này, lại đột nhiên chết một cách không rõ ràng, Tuyệt Thiên!

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi