QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong nhìn Thanh Sương công chúa lần cuối, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.

Cô chưa từng phát hiện ra, ở một góc, có một đôi mắt âm u đang gắt gao nhìn trừng trừng về phía của cô.

"Cái lão già hỗn đản Thanh Mộc này, lúc trước đột nhiên rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, thì ra là do bị Vân Lạc Phong mua chuộc, vậy mà lão ta lại dám nói là cáo lão hồi hương, quả là không biết xấu hổ mà! Không được, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lại với bệ hạ!"

_____

Thiên Hồi Đế Quốc.

Trong hoàng cung xa hoa, sau khi Long Nguyên nhận được bồ câu đưa tin, thì sắc mặt liền âm trầm đến mức vô cùng đáng sợ.

"Lão già chết tiệt Thanh Mộc, lại dám cả gan lừa gạt trẫm! Cái gì mà cáo lão hồi hương kia chứ? Lão ta rõ ràng là phản bội trẫm, đầu quân cho kẻ khác!"

Cho dù Long Nguyên hắn không cần đến mấy lão gia hỏa không biết nghe lời như Thanh Mộc, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý để cho Thanh Mộc đi trung thành với người khác.

Đặc biệt, người đó còn là Vân Lạc Phong.

"Còn lão bất tử Cát Dương kia cũng chẳng phải là thứ gì tốt, gạt trẫm nói là đồ đệ của lão đắc tội với Vô Song Đế Quốc, khiến trẫm phải xuất cung né tránh mấy ngày, còn lão ta thì lại đem hết y sư trong ngự y viện của trẫm đi!"

Chỉ cần nhớ lại ngày hôm đó khi Long Nguyên hắn trở về, đón chờ hắn là một ngự y viện trống rỗng, lúc ấy, hắn thật sự có một cổ xúc động, muốn lôi hết đám người kia ra mà lăng trì xử tử.

"Bệ hạ!"

Lăng Quý Phi rút vào trong lòng ngực Long Nguyên, mỉm cười quyến rũ mà nói: "Không phải chỉ là một Vân Lạc Phong thôi sao? Có gì đáng sợ? Không bằng chúng ta cứ xuất binh tiêu diệt ả, bệ hạ thấy thế nào?"

"Ái phi, Vân Lạc Phong này có được sự ưu ái của Thanh Sương công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, hơn nữa, ả ta lại còn có mối quan hệ rất tốt với tổ tông của Cơ gia, muốn đối phó ả, sợ là không có đơn giản như vậy!"

Long Nguyên thở ngắn than dài, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hắn làm sao lại chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Vân Lạc Phong, chỉ là... Hắn không có bản lĩnh đó. Cho nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn kẻ địch ung dung tự tại.

"Ha ha ha...."

Đột nhiên, bên trong ngự thư phòng bỗng vang lên một tiếng cười âm trầm không biết được phát ra từ đâu, tiếng cười kia cứ quanh quẩn, vang vọng hết các ngóc ngách tại nơi này.

Thần sắc Long Nguyên liền đại biến, tức giận quát lớn: "Ai? Lập tức lăn ra đây cho trẫm!"

Sau khi Long Nguyên vừa dứt lời, thì giọng nói âm trầm kia lại một lần nữa vang lên.

"Lá gan của ngươi nhỏ như thế, còn làm hoàng đế gì chứ? Không bằng nhân lúc còn sớm, mau mau thay triều đổi đại đi!"

Tiếng nói vừa dứt, một lão giả toàn thân bao trùm hơi thở hắc ám liền xuất hiện ngay trước mặt Long Nguyên.

Thân thể lão giả này lơ lửng giữa một tầng sương mù màu đen, cũng vì vậy mà khiến người ta không cách nào nhìn rõ được diện mạo của lão ta.

Giọng nói ông ta khô khốc mà khàn khàn, giống như là âm thanh của móng tay ai đó cào lên trên mặt gỗ, làm cho người ta sinh ra một cảm giác cực kỳ không thoải mái.

"Ngươi là ai?" Long Nguyên nhìn lão giả kia đầy cảnh giác, cất tiếng hỏi.

Giọng nói âm trân của lão giả kia lại lần nữa vang lên.

"Là người tới giúp ngươi!"

"Giúp trẫm?" Long Nguyên hơi sửng sốt, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng.

"Đúng vậy! Ta có thể giúp ngươi thống nhất đại lục này, cũng có thể giúp ngươi báo thù, quan trọng nhất là, ta có thể giúp cho cường giả của đế quốc các ngươi có được thực lực càng cường đại hơn."

Long Nguyên động tâm, nhưng hắn cũng vẫn còn rất cẩn thận: "Ngươi giúp ta thì có lợi gì cho ngươi?"

Nếu như không có lợi lộc gì, lão già này sao lại vô duyên vô cớ chịu giúp hắn chứ?

"Ta muốn ngọc tỷ của tam đại đế quốc các ngươi!"

Thanh âm của lão giả kia như tiếng kêu của ma quỷ, ai nghe vào tai cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Chỉ là, lời nói của lão ta khiến Long Nguyên không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi cần ngọc tỷ để làm gì?"

"Làm gì thì ngươi không cầnn phải biết! Ngươi chỉ cần biết, ta có đủ thực lực để giúp ngươi! Sau khi ngươi có được những gì ngươi muốn rồi, thì mới đem ngọc tỷ giao cho ta. Thế nào, cuộc giao dịch này rất công bằng phải không?"

Thống nhất đại lục, điều này... E rằng chính là dã tâm của tất cả các hoàng đế, thậm chí là của tất cả mọi người trên đời.

Nếu thật sự có được một cơ hội như thế, Long Nguyên hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ được?

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi