Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu loli rất quật cường, trong mắt to sáng ngời tràn đầy oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Mộc Cảnh.
"Còn dám ngang ngược!"
Bốp!
Vương Mộc Cảnh giơ tay lên, tát một cái lên mặt tiểu loli, ngay lập tức, trên khuôn mặt phấn nộn của tiểu loli xuất hiện một dấu màu đỏ.
Ngay cả như vậy nhưng tiểu loli cũng không khóc ra tiếng, ánh mắt sáng ngời của nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Mộc Cảnh, không chút sợ hãi.
"Tiểu thư!"
Tâm của An Tử Hạo cũng đau giùm, tay của hắn nắm chặt thành quả đấm, cảm giác được toàn thân vô lực.
Hắn đã hại chết Vân Lạc Phong...
Lại còn không thể bảo vệ tiểu thư!
Người vô dụng giống như hắn còn sống có tác dụng gì?
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên lôi đài, cũng không có nhiều người liếc mắt chú ý đến An Tử Hạo và tiểu loli một cái.
Dù cho có chú ý cũng không có khả năng hỗ trợ giúp bọn hắn...
Trên lôi đài.
Bụi mù bốn phía.
Ánh mắt hồ ly ngơ ngác nhìn lôi đài thành phế tích ở phía trước, vẫn không thể tin được chính mình đã thật sự giết thiếu nữ kia?
Nhưng lại vào lúc này...
Khói bụi che phủ đôi mắt của mọi người từ từ tan đi, lộ ra quanh cảnh trên đống phế tích.
Chỉ thấy có một thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng trên đống phế tích này, một thân áo trắng kia của nàng có nhiễm một ít hạt bụi nhỏ, ống tay áo của nàng bị xé rách mất một đoạn.
Cánh tay của thiếu nữ chảy ra một dòng máu đỏ tươi, trên khóe môi có một tia máu, khuôn mặt trắng noãn ban đầu đã hơi bị bẩn một chút, miếng vài màu trắng che trên đôi mắt cũng đã rơi xuống, trôi nổi ở trong gió nhẹ...
Khoảnh khắc đó, đám người yên tĩnh lại.
Giọng nói cuồng tiếu của Vương Mộc Cảnh im bặt lại, ánh mắt của hắn không dám tin, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào thiếu nữ đứng trên phế tích.
"Nàng... Nàng ta lại không chết?"
Cái nữ nhân đáng chết này, vậy mà còn sống?
Vương Mộc Cảnh cắn hàm răng thật chặt, hận ý ở trong mắt hắn càng tỏa ra dày dặc hơn, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thân thể của Vân Lạc Phong sớm đã nát tươm...
"Thì ra ngươi còn sống," Trái tim của Hồ Li rốt cuộc mới hạ xuống được, "Ta biết, một chiêu này của ta không có khả năng giết được ngươi, Vân Lạc Phong, thực lực của ngươi rất mạnh, ta cam bái hạ phong!"
Chịu thua rồi hả?
Mọi người chấn kinh mở to hai con mắt.
Hồ Li xếp hạng thứ mười trên thiên bảng mà lại chịu thua rồi sao?
"Nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi, nguyện trung thành với ta mười năm!" Vân Lạc Phong lau lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt của nàng chậm rãi liếc nhìn, nhìn thấy An Tử Hạo bị những người đó vây đánh ở trên trong... Và dấu năm ngón tay rõ ràng trên mặt tiểu loli.
Tay Vương Mộc Cảnh giữ lấy thân thể tiểu loli, lui về phía sau mấy bước: "Vân Lạc Phong, ngươi đừng tới đây, nếu ngươi qua đây ta sẽ giết nàng!"
Vân Lạc Phong phảng phất như không nghe thấy lời Vương Mộc Cảnh nói, thẳng hướng Vương Mộc Cảnh mà bước đến.
"Ta không phải nói đùa với ngươi, nếu ngươi dám tiếp tục bước lên phía trước một bước, thật sự ta sẽ giết nàng ta!"
Vương Mộc Cảnh gắt gao cắn răng, hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong không có một tí chiều hướng nào là sẽ dừng lại, lập tức cầm một thanh chủy thủ ở trong tay, đặt trên cổ tiểu loli.
"Tiểu thư!"
Tim An Tử Hạo đập nhanh lỡ một nhịp, ánh mắt phẫn nộ mà suốt ruột: "Vương Mộc Cảnh, ngươi dừng tay lại cho ta, nếu như ngươi dám động vào tiểu thư, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngược lại tiểu loli không có phản ứng gì lớn, nàng chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nháy cũng không nháy một cái nhìn Vân Lạc Phong.
Nàng ấy không có việc gì...
Thật tốt quá!
Nếu nàng ấy thật sự xảy ra chuyện thì mình và Tử Hạo ca ca chắc chắn sẽ hối hận cả đời!
"Vân Lạc Phong, đây là do ngươi bức ta!"
Hay.........