Editor: QR
Ai bảo Hồng Loan ta là một người có thù tất báo!
Cho dù Hồng Lăng không biết lời này của Vân Lạc Phong và Hồng Loan có ý gì nhưng vẫn sai người đi mời y sư đến.
Không bao lâu, một người y sư đầu tóc hoa râm xuất hiện ở trước mặt Hồng Lăng.
“Đi, chẩn bệnh cho cho nàng.” Hồng Lăng phất tay, nói.
“Tuân lệnh, châu chủ đại nhân.”
Lão giả chắp tay, chậm rãi đi về phía Hạ Sơ.
“Không, không cần!”
Nhìn thấy lão giả đi về phía mình, sắc mặt Hạ Sơ đại biến, liên tục lui về phía sau: “Ngươi không cần lại đây!”
Hồng Loan cười tủm tỉm, nhìn Hạ Sơ: “Chỉ là ta nghe nói ngươi vì đã từng sinh non khiến cho thân thể suy nhược, cho nên mới mới y sư tới chẩn bệnh cho ngươi một chút, ngươi như thế này là có ý gì? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?”
Lúc này Hạ Sơ mới hiểu rõ, cả đời này của mình cũng không phải là đối thủ của Hồng Loan!
Nàng nhìn lão giả càng đi càng gần, ánh mắt càng thêm kinh hoảng, xiêm y trên người cũng sớm bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng.
Cho dù Lăng Trần có ngốc, vào lúc này cũng phát hiện ra cái gì đó, sắc mặt của hắn lạnh xuống, không hề ôn nhu như lúc trước.
“Hạ Sơ, ngươi để cho hắn kiểm tra!”
Thân thể Hạ Sơ run lên.
Cũng chỉ trong chớp mắt, lão giả đã nắm lấy bàn tay của Hạ Sơ, thật lâu sau, chân mày của hắn hơi nhíu chặt, nói: “Bây giờ người trẻ tuổi thật sự là cái gì cũng dám dùng, ngay cả dược liệu hoa La Tàng cũng dám ăn bậy!”
“Hoa La Tàng?”
Bỗng nhiên thân thể Lăng Trần cứng đờ.
Mặc dù hắn không phải y sư cũng từng nghe nói về loại dược liệu tên hoa La Tàng này.
Nghe nói hoa La Tàng chỉ có một công hiệu đó chính là có thể khiến cho một người thân thể khỏe mạnh, thoạt nhìn giống như ma ốm! Bởi vì loại dược liệu này dơ bẩn như thế, vì vậy có rất ít hiệu thuốc bán loại dược liệu này.
Nhưng mà nếu thường xuyên dùng hoa La Tàng này, cuối cùng cũng khiến cho thân thể thật sự trở nên vô cùng suy nhược.
Bởi vậy, lão giả mới có thể nói ra lời này.
“Công tử.”
Sắc mặt Hạ Sơ hiện lên sự nôn nóng, vội vàng kéo tay Lăng Trần, nói: “Công tử ngươi nghe ta nói, ta làm như vậy đều là bởi vì…”
Phanh!
Lăng Trần ném mạnh tay Hạ Sơ ra.
Thân thể Hạ Sơ lui về phía sau vài bước, ngã mạnh trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
“Hạ Sơ, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta sao?”
Lăng Trần rống giận nói ra câu nói này: “Khó trách mỗi lần ta tới tìm Hồng Loan, bệnh cũ của ngươi đều sẽ tái phát mà do áy náy mỗi lần ta đều sẽ trở lại bên cạnh ngươi, nhưng kết quả đây chỉ là một âm mưu!”
Trong lòng Lăng Trần giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
Người mà hắn toàn tâm toàn ý yêu lại là một nữ nhân tràn đầy tâm kế, vì có thể có được hắn mà ngay cả thân thể của mình cũng có thể làm như vậy.
Hơn nữa…
Nàng quyến rũ Vân Lạc Phong trước, sau khi bị cự tuyệt thì lại vu hãm nàng ta!
Nữ nhân như vậy sao có thể là Hạ Sơ thuần khiết trong lòng mình?
“Công tử.”
Giọng nói Hạ Sơ mang theo nghẹn ngào: “Ta làm mọi chuyện đều là bởi vì yêu ngươi.”
“Yêu ta? Ha ha!” Lăng Trần cuồng tiếu, nụ cười của hắn vô cùng điên cuồng, bước chân có chút lảo đảo, vô cùng đau đớn nói: “Hiện tại ta cũng không biết những lời ngươi nói với ta, có một câu nào là nói thật hay không? Mấy ngày trước, ngươi còn nói cho ta biết, ngươi tuyệt đối sẽ không đứng núi này trông núi nọ, nhưng sau khi ngươi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Vân Lạc Phong, lập tức muốn dụ dỗ ‘hắn’, đây là hứa hẹn của ngươi với ta sao?”
“Ta không có, ta không có…” Hai mắt Hạ sơ rưng rưng, lắc đầu, run rẩy nói. [QR]
Hay.........