Lời này của Quân lão gia tử là có ý gì?
Giả ngu giả ngơ?
Vân Lạc Phong không ngờ Quân lão gia tử lại đột ngột di dời đề tài câu chuyện lên người mình, khóe môi nàng bất giác cong lên.
"Ngọc bội đâu?" Quân lão gia tử chìa tay đến trước mặt Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn lòng bàn tay thô dày của Quân lão gia tử, tự giác lấy ngọc bội trong người ra, đặt vào lòng bàn tay của ông.
"Cái này....." Quân Huyễn sửng sốt.
Sao lại có đến hai miếng ngọc bội?
Mọi người trong Quân gia còn đang chìm ngu ngơ, nhưng trong đầu của Tào Nguyệt Cầm thì đã nổ ầm một tiếng, nàng vội vàng hô lớn: "Ả ta là giả, là giả! Nhất định là ả đã nhìn thấy ngọc bội của ta, cho nên mới cố tình làm giả, ta mới là thật!"
"Câm miệng!"
Đối với Tào Nguyệt Cầm, Quân lão gia tử luôn thấy tức giận, không hề có thái độ tốt như khi nói chuyện với Vân Lạc Phong. Ông trừng mắt, lộ rõ sát khí.
"Lát nữa mới tìm ngươi tính sổ! Bây giờ lập tức câm miệng cho lão tử, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi không còn mạng để nói nữa!"
Tào Nguyệt Cầm vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào, ngồi yên tại chỗ run rẩy không ngừng.
Quân lão gia tử quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Con không cảm thấy nên cho ta một lời giải thích à?"
Vân Lạc Phong đưa ngón tay lên sờ sờ mũi: "Trước khi đến Quân gia, con vô tình gặp một đám người cũng đang muốn tới Quân gia để tính sổ, bọn họ nói Thanh Lôi Tộc đã bắt được người giữ miếng ngọc bội, vì vậy, con không dám xác định ngọc bội của mình là thật hay giả, nên mới không dám nhận bậy."
Toàn bộ Quân gia lại chết lặng lần nữa, mọi người hoàn toàn phát ngốc hết rồi.
Hóa ra, hàng giả thì xem mình là thật, còn hàng thật thì lại tưởng mình là giả?
Trời ạ! Cái hiểu lầm này cũng đủ lớn thật!
Vẻ mặt kinh ngạc của Quân Linh Nhi hiện tại đã biến thành kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, suýt nữa là hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh.
Vân tỷ tỷ là người Quân gia, Tào Nguyệt Cầm kia là giả!
Tin tức này đúng là khiến lòng người phấn chấn, nàng thật kích động quá đi mất....
Quân lão gia tử im lặng, theo lý mà nói, ông phải mắng Quân Huyễn và Vân Lạc Phong một trận nên thân mới đúng, nhưng ông lại không nỡ lớn tiếng với Vân Lạc Phong, vì thế, ông liền đem hết tất cả lửa giận của mình phát tiết lên đầu Quân Huyễn.
"Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi! Ngoại tôn nữ của lão tử ở Quân gia lâu như vậy, mà ngươi lại không phát hiện ra?"
Quân Huyễn thấy oan ức không thôi: "Sư phụ, đứa cháu gái này của đồ nhi không chịu để lộ ngọc bội ra, cho nên con mới không biết thân phận của nó."
Vừa dứt lời, Quân Huyễn bỗng thấy lửa giận của Quân lão gia tử tăng thêm không ít, cho nên ông vội vàng sửa miệng: "Là lỗi của con, đều là lỗi của con! Là con ngu xuẩn! Ngay cả cháu gái mình mà cũng không nhận ra! Con thật quá ngu xuẩn! Sư phụ, lần này không cần người phạt con, con sẽ tự phạt chính mình. Con lấy vị trí gia chủ Quân gia, giao lại cho tiểu Phong."
Nói đến đây, Quân Huyễn mừng thầm trong lòng, Vân Lạc Phong trở về là một tin tức tốt vô cùng, cuối cùng thi ông đã có thể gỡ bỏ gánh nặng. truyện đăng nhanh và sớm nhất tại và wattpad, mong mọi người ủng hộ Sa.
"Ngươi nằm mơ đi!" Quân lão gia tử trừng mắt nhìn Quân Huyễn: "Ngoại tôn nữ của ta yếu đuối mảnh mai như vậy, ngươi muốn dùng cái gánh nặng này đè chết cháu ta hả? Quân gia tiếp tục do ngươi quản, đừng làm phiền cháu ta!"
Quân Huyễn muốn khóc luôn rồi, sư phụ, người cũng quá bất công.
Huống chi, lúc nha đầu này đánh người, bộ dáng kia muôn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiêu, làm gì có chút yếu đuối mảnh mai nào?
"Việc này....." Vân Lạc Phong nhìn hai sư đồ Quân gia, có chút ngượng ngùng nói: "Con nghĩ mọi người có chút lầm lẫn rồi, chủ nhân lúc đầu của miếng ngọc bội này, không phải là mẫu thân của con!"
Cái gì?
Lời này làm cho Quân lão gia tử biến sắc, ngoại tôn nữ vất vả lắm mới tới tay được, chẳng lẽ lại sắp vuột mất?
Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?
Quân Huyễn giật mình hỏi lại: "Vậy cô nương có biết chủ nhân lúc đầu của miếng ngọc bội này hiện tại ở nơi nào không? Cô nương và người này... Có quan hệ gì?"
Nghe hỏi, Vân Lạc Phong hơi ngập ngừng một chút mới đáp: "Chủ nhân ngọc bội này... Là mẹ chồng của con! Con trai bà ấy là phu quân con!"
Hay.........